Lâm Vãn sững sờ, cô muốn nói nhưng lại nhìn Chu Đường ngồi gần đó rồi lại thôi.
Mấy phút sau, Chu Đường muốn đi vệ sinh, bảo Lâm Vãn đi cùng mình nhưng cô từ chối.
Chu Đường nhìn hai người họ, đành phải đi một mình.
Cô nàng đi rồi, chỉ có Trần Tích và Lâm Vãn ngồi nhìn ánh nắng, mặc cho gió thổi qua.
Cả hai đều không nói gì, giống như giữa bọn họ chỉ có yên lặng trầm mặc mà thôi.
Lâm Vãn nhìn thị trấn Chính Huy ở dưới, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này chỉ còn cô và cậu.
Thấy Chu Đường đi xa, Lâm Vãn mới chỉ vết thương trên tay Trần Tích: “Cậu bị thương rồi.”
Trần Tích cúi đầu, giơ tay lên xem, “Cậu không nói tớ cũng không biết, chắc là từ chỗ con dốc kia.”
Cậu mỉm cười, không quan tâm lắm.
Lâm Vãn nhìn vết thương, cô nhớ tới cái gì, lấy urgo từ trong balo đưa cho cậu.
Trần Tích nhìn chiếc urgo, cười bảo: “Lâm Vãn, sao cậu giống mèo máy Doraemon thế, cái gì cũng có.”
“Tớ hay mang mấy thứ này theo mới thấy an toàn.” Lâm Vãn xấu hổ nói.
Trần Tích vẫn cười, cầm chiếc urgo, xé ra rồi dán lên tay mình.
Bởi vì cậu bị thương ở tay phải, tay trái dán urgo không tiện lắm, mãi vẫn chưa dán được.
Lâm Vãn sốt ruột dán giúp cậu, sau đó cô mới nhận ra, động tác này hơi mập mờ.
Cô ngồi gần cậu, còn nghe thấy cả hơi thở của cậu.
Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nóng rực của Trần Tích đang nhìn mình.
Đôi mắt thâm trầm làm người ta thấy yên lòng, chẳng ai chống cự lại được.
Cả thời gian và không gian đều dừng lại.
Cả thế giới này đều mờ đi, trở thành nhân vật phụ, còn cô và Trần Tích là nhân vật chính.
Gió thổi qua làm tóc Lâm Vãn tung bay trước mặt che khuất tầm mắt cô, Lâm Vãn như tỉnh dậy giữa cơn mơ, ngồi về chỗ cũ, cô vuốt tóc, muốn che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
“Cảm ơn cậu” Trần Tích nói
Lâm Vãn lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cả hai điều không biết, Chu Đường đứng cách đó không xa, trông thấy một màn này, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng hẳn đi.
Vài giây sau lại khôi phục lại nụ cười tiêu chuẩn.
“Hai cậu đang nói gì đó?” Chu Đường đi tới, “Không phải đang nói xấu tớ đấy chứ?”
“Phải tranh thủ nói xấu cậu chứ.” Trần Tích trêu.
Chu Đường nắm tay lại, đấm vào lưng Trần Tích, tới lúc cậu kêu “Cứu mạng” mới thôi.
Lâm Vãn nhìn hành động thân mật của hai người họ, khoảnh khắc vui sướng kia hóa thành hư vô…
Cô nhìn đồng hồ, cũng muộn rồi, còn phải về nữa, cô bảo cả ba cùng xuống núi.
Đường đi xuống dễ dàng hơn nhiều, một lát sau là đi được nửa quãng đường.
“Á, đau quá.” Chu Đường đi trước, đột nhiên ngồi xuống, che mắt cá chân lại, hình như là bị trẹo chân.
Trần Tích vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
“Tớ bước hụt, bị trẹo chân rồi.” Chu Đường vừa nói vừa kéo ống quần lên, cổ chân tinh tế trắng nõn.
Lâm Vãn thấy chân cô nàng đỏ lên, vội vàng bảo Trần Tích đưa balo cho cô.
Cô kéo khóa ra, cầm một lọ thuốc định xịt lên chân Chu Đường, cô nàng cản lại, “Đây là gì thế?”
Bởi vì đau, cô nàng cau mày, hậm hực hỏi Lâm Vãn, giống như kiểu coi món đồ trong tay cô là thuốc độc.
“Bạch dược Vân Nam, chuyên trị vết thương.” Lâm Vãn nghiêm túc nói, định xịt lên chân cô nàng nhưng Chu Đường không muốn.
Cô nhìn ánh mắt Chu Đường, cô ấy đang nhìn Trần Tích.
Lâm Vãn hiểu ra.
Cô đưa bình thuốc cho Trần Tích, yên lặng đứng sau bọn họ.
Chu Đường ngoan ngoãn ngồi một chỗ, để Trần Tích xịt thuốc cho mình.
Lúc nãy Chu Đường còn tức giận, bây giờ sắc mắt dịu hơn, còn ngượng ngùng mỉm cười.
Chu Đường nghỉ một lát, Trần Tích bảo cô nàng đứng dậy xem có đi được không.
Cô nàng túm tay Trần Tích, cẩn thận đi vài bước thì kêu đau, làm nũng với cậu: “Tớ đau quá, không đi được, phải làm sao bây giờ?”
Trần Tích nhìn Chu Đường, nói: “Hay là nghỉ thêm một lát.”
Chu Đường tức giận, cô nàng vẫn luôn kiêu ngạo, làm nũng là chiêu trí mạng, cô nàng ỉu xìu bảo: “Cũng được.”
Trần Tích đỡ Chu Đường tới ghế dài bên lề đường, nhân cơ hội này, cậu với Lâm Vãn cũng nghỉ.
Lâm Vãn biết ý đồ của Chu Đường, nhưng cô không nói gì, im lặng nhìn cô nàng diễn.
Thật ra, cô cũng ích kỉ không muốn Trần Tích cõng Chu Đường, cô không muốn thấy cảnh ấy.
Nhưng cô không biết Trần Tích có hiểu không.
Cô khẳng định, nếu tí nữa Chu Đường vẫn bảo mình không đi được thì chỉ còn cách để Trần Tích cõng thôi.
Sớm muộn gì Chu Đường cũng đạt được mục đích của mình.
Buổi chiều không có nhiều người, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kêu trong rừng cây.
Vài phút sau, có tiếng trò chuyện truyền tới.
Lát sau, có hai bạn nam trạc tuổi hai người và một cô gái nhỏ tuổi đi tới.
“Chu Đường?” Bạn nam cao cao, trông khá đẹp trai lại xen lẫn cả vẻ lưu manh nhìn Chu Đường.
“Vương Húc? Sao cậu lại ở đây?” Chu Đường kinh ngac.
“Cậu đến đây được còn tôi thì không à?” Vương Húc hếch cằm, “Đi leo núi với hai đứa em họ tôi, đi cùng không?”
Trần Tích đứng dậy đi tới chỗ Vương Húc, cậu đặt tay cậu ta, trông hai người rất thân thiết, cậu nhìn cậu ta, “Chu Đường bị trẹo
chân.”
Sau đó, Trần Tích còn vỗ vai Vương Húc mấy cái.
Ám hiệu rõ ràng.
Lâm Vãn rất nhạy cảm, cô cũng đoán được ra.
“Để tôi cõng cậu.” Vương Húc nói, ngồi xổm trước mặt Chu Đường, giống như kị sĩ.
Chu Đường cả kinh, cô nàng nhìn Trần Tích, ánh mắt oán trách cậu, nhưng trước mặt nhiều người thế này, Chu Đường đành phải ngoan ngoãn leo lên lưng Vương Húc.
Vương Húc trạc tuổi bọn họ, đều là thiếu niên 17-18 tuổi, tuy đang cõng Chu Đường nhưng vòng tay đặt lên hông mình, không đặt tay lên đùi Chu Đường.
6 người đi xuống núi.
Cả đám người nói vui vẻ, Trần Tích và Lâm Vãn đi sau cùng.
“Cậu quen Vương Húc à?” Lâm Vãn nhỏ giọng hỏi Trần Tích.
“Ừ, bọn tớ cùng lớn lên với nhau mà, nhưng Vương Húc không thích học, không biết cố gắng, thành tích không tốt, học ở trường THPT số 2, cho nên cậu mới không biết.” Trần Tích nghiêng đầu nhìn Lâm Vãn, như là nhớ tới gì chuyện quan trọng, bỗng nhiên ghé sát vào tai cô: “Cậu ta từ bé hay đi theo Chu Đường rồi, cậu hiểu không?”
Đột nhiên cậu đứng sát vào người Lâm Vãn làm cô sững sờ, cậu nói xong thì tránh đi, mà hơi thở của Trần Tích còn quanh quẩn bên tai Lâm Vãn, đi vào cơ thể cô, hòa vào lục phủ ngũ tạng, làm người cô lâng lâng.
Cô sờ tai mình, không muốn chú ý tới nó nữa: “Vậy Chu Đường thì sao?
“Sao tớ biết tâm tư của tụi con gái chứ, nhưng Vương Húc không tồi đâu.” Trần Tích thờ ơ nói.
Lâm Vãn nghiêng đầu nhìn Trần Tích thản nhiên đứng cạnh mình.
Chu Đường thích cậu, cậu cũng không biết sao?
Không biết là có phải vì nhiều người, vừa đi vừa nói chuyện, Chu Đường và Vương Húc lại cãi nhau nên thời gian mới trôi qua nhanh.
Bọn họ xuống tới chân núi, ai về nhà người ấy.
5 người đi một đường, Lâm Vãn đi đường khác.
Cô chào tạm biệt bọn họ, giơ tay ra định thấy balo mà Trần Tích đeo.
Trần Tích định đưa balo cho cô, cậu khựng tay lại: “Trời sắp tối rồi, để tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ tự đi được.” Lâm Vãn giơ tay ra.
Trần Tích nắm chặt quai cặp, kiên quyết nói: “Cậu là con gái, đi một mình không an toàn.”
Lâm Vãn ngẩng đầu, thấy ánh mắt kiên định của cậu, cô cũng không từ chối nữa.
Đôi mắt cậu như có thuốc mê hay phép thuật, cô chỉ nhìn qua thôi, sau đó ngoan ngoãn nghe lời cậu.
Chu Đường đặt tay trên vai Vương Húc, siết chặt tay lại, còn bấu vào người Vương Húc.
Vương Húc nhíu mày, cậu ta biết tất cả, nghiêng đầu nhìn Chu Đường, không nói gì.
6 người chia làm 2 đường.
Mùa đông nên trời nhanh tối, ánh hoàng hôn buông xuống, là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày.
Lâm Vãn và người cô thích cùng trải qua giây phút tốt đẹp, từ từ bước đi trong ánh chiều tà.
Có lẽ được ở cạnh người mình thích, Lâm Vãn vừa khẩn trương vừa câu nệ, lúc ở cạnh nhau, cả hai cũng chẳng nói gì.
Mặc dù im lặng nhưng Lâm Vãn thấy rất mãn nguyện.
Thời khắc ấy, cô hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người Trần Tích, gương mặt cậu chan hòa dịu dàng, còn đẹp hơn cả nam chính trong truyện tranh.
Thế nên, cô lén lút nhìn cậu thêm vài lần.
Đi tới con đường nhỏ, Lâm Vãn đi trước, Trần Tích theo sau, bóng người cô in trên mặt đất, ở ngay dưới chân cậu.
Bước chân của Lâm Vãn rất nhỏ, cô đi rất chậm, tựa như thưởng thức tách trà quý giá.
Mà bước chân của Trần Tích cũng âm thầm bước theo cô.
Hoàng hôn phủ lên Lâm Vãn và Trần Tích, cái bóng in dưới đất cũng rất dài.