Nhã Tịnh phường,
Trong phòng riêng,
Thư Di vừa uống xong chén trà, Thanh Mai Thiên Ẩn đã đạp cửa trở về, bộ dáng tràn đầy kích động, cao hứng, lập tức hô lên.
"Thư Di! Sư phụ ta muốn gặp ngươi!"
Nữ tử nhẹ giọng "ân" một tiếng, gật đầu đứng dậy theo Thanh Mai Thiên Ẩn đi gặp người kia.
Dù sao tạm thời vẫn đang ăn nhờ ở đậu chỗ người ta.
Nơi ở của Nhất Thiên nằm ở tầng cao nhất của tòa tháp, cửa toàn một màu vàng lấp lánh chói mắt, điêu khắc một đôi long phượng quý phái, hoa lệ.
Đưa tay gõ nhẹ, liền có thể phát hiện... toàn bộ cánh cửa này, hoàn toàn làm từ vàng khối!!!
Thư Di "..." Cuộc sống của những con người giàu có...
Thanh Mai Thiên Ẩn chỉ dẫn nàng đến đây, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thư Di nét mặt bình tĩnh, đẩy cửa bước vào. Trước mắt liền thấy một thân ảnh mỹ lễ khoác bộ sa y bằng lụa màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thoải mái giản đơn lại thanh lãnh xinh đẹp.
Nhất Thiên nở nụ cười sáng lạn, một tay chống mặt, tay kia từ từ mài nghiên mực toàn một màu đỏ trên bàn.
Cặp mắt đen huyền đưa ánh nhìn về phía này, ra hiệu nàng có thể ngồi.
Thư Di bước nhanh tới, ngồi xuống ghế đặt phía đối diện, cung kính hành lễ,
"Nhất Thiên chân nhân..."
"Không cần đa lễ."
Nữ tử nhỏ giọng nói. Vừa dứt lời, Thư Di còn chưa trả lời, đột nhiên nàng cảm giác được ánh mắt rét lạnh rơi vào người mình, theo bản năng lập tức im lặng ngồi ngay ngắn.
Nhất Thiên ngừng lại động tác, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn đối phương, tiếp đó hỏi,
"Thư Di cô nương có một đóa hoa yêu phải chứ?"
Thư Di gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, người kia lại nói,
"Nhìn qua đã trở thành hoa thần, bất quá lại là một đóa hoa dại được rót linh lực vào?"
Nữ tử cư nhiên không ngờ Nhất Thiên không hề nháy mắt nói lời này ra, hơn nữa nàng còn nói tiếp,
"Ngươi còn từng đánh mất nó?"
Thư Di mang theo nghi hoặc, chăm chăm nhìn nàng.
Nhất Thiên liếc nhìn ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng hơn,
"Hoa của ngươi thật sự là thần hoa. Mất cũng là do ta sai Thanh Mai Thiên Ẩn tới lấy."
Lại nhìn sang vẻ mặt sửng sốt của Thư Di, nàng khoan thai cười, thản nhiên bắt đầu kể.
Theo lời nàng nói, kiến thức về dị giới đại lục của Thư Di cũng mở ra rất nhiều.
Thiên hạ chia thành bốn nước: đứng đầu là Đại Ngụy, phía sau có Tây Thục, Tiêu Cốt cùng Sương Loan.
Cường giả tại Đại Ngụy, chiếm đông đảo nhất trong bốn nước, lập thành các bang hội để dễ dàng điều quản. Những người không thuộc bang hội nào gọi là tán tu.
Người của các bang phân tán đông tây, nhưng nhất nhất luôn giữ vững trung thành với bang chủ của họ. Hiện tại có năm bang hội trên đất Đại Ngụy với hơi hai ngàn cường giả từ mọi nơi. Mỗi môn phái thiên về một mảng khác nhau. Nhã Tịnh phường là một trong năm đại bang phái, Nhất Thiên chân nhân làm chủ. Chuyên về luyện dược sư cùng dùng bùa. Đương nhiên những người thuộc cấp cao như Nhất Thiên cùng Thanh Mai Thiên Ẩn có thể tu luyện nhiều thứ, vì vậy vẫn có triệu hồi thú.
Kế đến là về triệu hồi thú cùng linh thảo đan dược.
Triệu hồi thú là những linh vật sinh ra có linh trí, có khả năng tu luyện. Triệu hồi sư là những người mang năng lực thông linh với linh thú, có khả năng ký khế ước với linh thú. Sau khi ký khế ước, sức mạnh triệu hồi sư sẽ được tăng theo sức mạnh của linh thú, mà linh thú ngược lại cũng tăng tốc độ tu luyện theo thuần thú sư. Có mười cấp theo thứ tự, chia ra theo nhiều thuộc tính. Từ cấp tám trở lên là thần, cấp mười chính là thánh.
Thực vật khác một chút, chia thành ba phẩm cấp: Địa, Hoàng và Thiên.
Địa là từ cấp một đến năm, Hoàng từ sáu tới tám tương đương thần còn lại là cấp Thiên chính là thánh. Đều dùng để điều chế linh đan tương ứng.
Cấp Thiên là những linh thực đã chịu qua lôi kiếp, có thể hóa thân, có giọng nói, có tu vi, thậm chí tu luyện như cường giả cũng không có vấn đề. Dạng này thuộc loại vô cùng quý giá, cả thiên hạ cũng chưa có nổi mười cây đi.
Nhất Thiên cười như không cười nhìn nàng,
"Vậy mà hoa yêu kia của ngươi, xét về linh lực đạt đến cấp bảy là trung Hoàng. Cũng là hoa thần đi, vậy mà không cần thăng lên Thiên, cũng không cần chịu qua lôi kiếp đã có thể hóa hình, còn có linh trí riêng. Đến ta bây giờ cũng nhìn không ra nó thuộc phẩm cấp gì."
Nhất Thiên hoàn toàn đem chuyện lấy trộm hoa vứt ra sau đầu, quan trọng lời trước mắt. Thư Di cũng không buồn vạch trần tiểu xảo nhỏ của nàng, tĩnh lặng trầm ngâm một lúc lại hỏi,
"Ý của ngài là...?"
"E rằng có kẻ muốn đem nó sắp xếp bên người ngươi nhằm mục đích gì đó."
"Ngươi tuy rằng thông minh, nhưng còn chưa đủ hiểu biết. Người bên ngoài bắt nạt ngươi, chắc chắn có thể xếp thành một hàng."
Thư Di cúi đầu suy nghĩ,
Quả thực, ở dị giới, chính đạo cùng ma đạo thủy hỏa bất dung là chuyện không cần nói nhiều.
Nắm đấm ai cứng hơn, người đó làm chủ.
Nàng dù đạt được thể chất