Không bao lâu sau, Thư Di liền đứng trầm ngâm trước bàn gỗ trong phòng nhỏ.
Nhìn thứ nước trong vắt trong thùng gỗ không khác biệt là mấy thứ nàng vừa gặp kia, đáy lòng xuất hiện một mảnh rét lạnh.
Thanh Mai Thiên Ẩn đứng cạnh cũng giống như nhận ra có gì không đúng. Thuận tay đổ nước ra ngoài cửa sổ, lại quay sang rút ra một lá bùa từ trong tay áo, đốt lên.
Lá bùa vừa cháy hết, thùng gỗ liền đầy nước trở lại.
Ba người xử lí sinh hoạt xong xuôi liền thổi tắt nến đi ngủ.
Gian phòng cũ nát chỉ có độc một chiếc giường nhỏ, phải chen chúc mới nằm hết. Chưa kể chăn rất mỏng, gối đầu lại cứng, đệm giường lại gồ ghề. Tóm lại là điều kiện vô cùng thấp.
Cuối cùng theo thứ tự để hài tử nằm trong cùng, tiếp đến là Thư Di, nằm ngoài cùng là Thanh Mai Thiên Ẩn. Thế này vẫn miễn cưỡng xem như nằm được.
Cùng lúc đó, ở gian bên cạnh.
Thiếu niên khoanh tay ôm ngực, híp con ngươi lại nhìn giường nhỏ, lại liếc qua nam tử đang ngồi trên ghế gỗ, đúng tình hợp lí ra lệnh,
"Mặc Dương Kỳ. Ngươi lớn hơn ta, để ta nằm giường, ngươi tự mình đi tìm chỗ ngủ."
Nam tử hơi ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn hắn, phun ra mấy chữ lạnh lùng,
"Ngươi ngủ đất."
Câu khẳng định nha~!
Mặc Liên Kiều "..." Muốn đánh người ghê.
Thiếu niên một chân đá vào mép giường, ánh mắt phẫn nộ bắn về phía Mặc Dương Kỳ,
"Ngươi... đồ mặt dày không biết xấu hổ. Có tên nào sẽ đi bắt đệ đệ mình ngủ đất sao?"
Đệ đệ là để thương yêu đó, có hiểu không hả???
Lại nhìn đến gương mặt vô cảm như băng sơn ngàn năm kia, ai đó tỏ vẻ...
"..." Chán chả buồn nói.
"Hay... chúng ta ngủ chung cũng được, ngươi xem giường này..."
Rầm một tiếng! Giường nhỏ trong phòng không có dấu hiệu báo trước sập xuống, gẫy nát.
Hẳn là do cú đá lúc nãy của thiếu niên có phần hơi qua sức, thanh gỗ làm giường lại tệ, nên một đạp liền hỏng không dùng được.
Mặc Dương Kỳ hơi mím môi mỏng, toàn thân như lưỡi đao sắc bén, ánh mắt bắn về phía bóng dáng dối diện.
Thiếu niên bình tĩnh leo ra ngoài theo đường cửa sổ, trước khi nhảy xuống còn không quên la lên,
"Không liên quan đến ta!"
---
Nửa đêm,
Nằm ở trên giường gỗ, Thư Di mở to hai mắt. Nàng đã thử ngủ thiếp đi, nhưng hắn càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được.
Ầm ầm!
Bỗng một tiếng sấm chớp vang lên, kéo theo đó là những những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống.
Từng giọt mưa rớt xuống rồi vỡ tan trên từng chiếc lá và mặt đất, phát ra tiếng động rồi truyền ra xa. Đem đến một cảm giác bí ẩn khó hiểu, quét đi toàn bộ sợ hãi cùng lo lắng chất chứa trong lòng bấy lâu.
Ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ. Thiếu nữ yên lặng nằm nghe mưa rơi.
Trong bóng tối, âm thanh mưa rơi từ mờ ảo trở lên thật rõ ràng. Khí trời trở nên ấm áp, nhưng trong gió vẫn lộ ra chút lạnh lẽo.
Ngay tại thời khắc này, thời gian như chậm lại. Âm thanh ồn ào trong bên ngoài giống như bị một bức màn ngăn cách, tưởng như rất gần lại rất xa xôi.
Mí mắt Thư Di khẽ động. Nhìn qua bên cạnh, Thanh Mai Thiên Ẩn cũng đang trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Hắc y nữ tử thấy người bên cạnh hơi động mới nâng mắt lên nhìn, hơi nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng thì thầm,
"Không ngủ được?"
Sắc mặt Thư Di tái nhợt, không có tinh thần đáp một tiếng,
"Ừm."
Thanh Mai Thiên Ẩn nằm dịch lại gần nàng, mỉm cười dò hỏi,
"Dù sao cũng không ngủ được. Muốn nghe ta kể chuyện không?"
Thiếu nữ hơi mở to mắt, nghĩ nghĩ vài giây liền nhẹ gật đầu, ra hiệu đối phương nhỏ tiếng, tránh đánh thức hài tử đang ngủ bên cạnh.
Tiếng mưa rơi bên ngoài giống như nhỏ đi, thanh âm nhè nhẹ của nữ tử cất lên trong màn đêm u tối,
"Ta cũng không có nhiều chuyện để nói lắm. Nhưng biết nhiều nhất có lẽ chỉ có chuyện trong cung nha." Dừng một chút, lại tiếp "Hẳn ngươi không biết. Mặc Liên Kiều kia, hắn nhìn vậy thôi, chứ năm năm về trước đã từng một thời là đệ nhất cường giả trên khắp đại lục, tiếng vang lan truyền ngàn dặm, vạn người tôn sùng ái mộ. Chỉ đến khi Mặc Dương Kỳ xuất hiện, mang theo thực lực cường đại bắt đầu chắn hết hào quang của hắn, lúc này kính ngưỡng của dân chúng mới trở về bình thường a~!"
"Chưa kể Mặc Dương Kỳ, tên vương gia đó hồi trước vốn nhạt nhòa không mấy nổi bật, trong đoạn thời gian kia lại nổi lên thấy rõ, thật kì lạ đúng không? Cơ mà cũng chính vì chuyện này mà hai huynh đệ họ bất hòa. Đấy còn chưa kể đến trong cung lục đục nội bộ, tranh chấp quyền lực khiến quan hệ càng thêm khắc khẩu..."
Thư Di mím môi, thật lâu cũng không nói gì, trên khuôn mặt lãnh đạm, lưu chuyển một tia thanh lãnh nhợt nhạt. Ánh mắt quét qua người nọ liền mở miệng,
"Ngươi biết cũng thật nhiều."
Thanh Mai Thiên Ẩn không nhúc nhích, đáy mắt phủ lên một tầng bí ẩn không rõ. Lát sau liền truyền đến tiếng trào phúng lạnh lùng,
"Còn ngươi lại chẳng biết gì."
"Thế nhân không thiếu chuyện kì lạ, tìm hiểu một chút sẽ không thiệt."
Thiếu nữ nghe xong, vẻ mặt có một chút thất thần, nhưng rất nhanh liền biến mất,
"...Ta..."
"Tỷ tỷ... Người chưa ngủ sao?"
Trong bóng tối, thanh âm mềm mại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại. Thiếu nữ giật mình duỗi tay nhu nhu mái tóc mềm mại của hài tử,
"Đệ cũng chưa ngủ?"
Đan Nhi dụi dụi mắt, hơi hơi gật đầu,
"Chưa ngủ."
Thư Di vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, vỗ vỗ lên lưng bé con, nhẹ giọng dỗ dành,
"Nếu không ngủ ngày mai sẽ không đủ sức trở về a. Mau ngủ đi nào."
Nhóc con nét mặt không chịu, ánh mắt lóe sáng ngước nhìn nàng,
"Nhưng ta không ngủ được. Tỷ tỷ lại cùng nàng kể chuyện. Ta cũng muốn kể chuyện cho tỷ tỷ nghe!"
Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cưng chiều cúi đầu đáp,
"Đệ muốn kể, tất nhiên tỷ tỷ liền nghe a."
Bên kia Thanh Mai Thiên Ẩn hừ một tiếng lạnh lùng. Bên này nhận được sự chấp thuận, tiểu hài tử thần tình nghiêm túc, bắt đầu kể chuyện. Thanh âm mềm mại vang lên giữa đêm mưa khiến lòng người thoáng dao động.
"Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi, có một vương quốc cực kỳ hùng mạnh và