Vô số hoa tuyết như mưa rơi xuống, mây đỏ tuyết đổ, thế giới an tĩnh phảng phất như chỉ còn lại một mình, quỷ dị hắc ám.
Thư Di mở mắt ra, tóc đen phất phơ bay trong gió, không khí lạnh giá đến rùng mình.
Trôi nổi trong không khí mà mùi máu tanh dày đặc, mọi nơi tuỳ ý đều có thể nhìn thấy khung xương linh tinh của đủ loại thú vật . Màu đỏ ấy trải dài mênh mông vô tận, không có điểm cuối
Một chốc lát sau, nàng liền điều động chân khí, chăm chú quan sát, mới rốt cục khẳng định mình bị đưa đến một nơi kỳ quái, nhận thức thời gian cũng bị sai lệch. Nhóm Mặc Dương Kỳ cũng không biết bị đẩy đến nơi nào.
Mộng cảnh kéo ra tâm ma. Cần nhanh chóng phá hủy căn cốt của nó, như vậy mới cứu được mọi người.
"Vậy rốt cuộc nguyên căn ở đâu?" Thanh âm Thư Di nghe có chút bất ổn
Tuyết phủ khắp muôn nơi, hoàng hôn buông xuống, cảnh sắc cũng trở lên mơ hồ.
Một cơn gió ấm áp khẽ thoảng qua khung cảnh yên tĩnh trước mặt, ánh dương nhàn nhạt đổ dần xuống làm sương tan dần.
Phía trước mờ mờ hiện ra một dáng người mỹ lệ, gương mặt nhìn phi thường có thần, bất phân nam nữ. Dù rằng dung nhan mang sự bi thương mà vẫn mị hoặc vô song. Lả lướt đi về một phương hướng.
Thư Di đoán chừng nguyên căn mình đang tìm kiếm ở bên trong đó, thế nhưng chân nàng lúc này không thể sản sinh ra bất cứ một sức lực nào để đi về phía trước nữa.
Dù vậy, vẫn không thể ngăn cản nàng gấp gấp muốn chạy lại đằng kia.
Lúc này thế nhưng không biết có sức lực từ nơi nào, lại khiến nàng có thể giãy giụa nhấc bước, hướng đến
Sương đỏ dang tay ôm thiếu nữ vào lòng. Cảm giác man mát ùa đến khiến người ta có cảm giác dễ chịu, thoải mái.
---
Hàng mi cong hơi lay động, từ từ mở ra.
Đập vào mắt là trần nhà trắng toát lạnh lẽo cùng mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Một giây kia, vô số kí ức tràn vào đầu Thư Di.
Cô là ăn phải đồ quá hạn, bị ngộ độc nên bị đưa vào bệnh viện điều dưỡng.
Cho nên... Mọi thứ xảy ra đều là mơ?
Một giấc mơ, lại giống như một đời người.
Khi nhớ ra hết mọi chuyện ở thực tế, Thư Di vẫn cảm thấy vô cùng mê mang.
...
Nhận phiếu khám bệnh xong, Thư Di liền được ba mẹ đưa về nhà trong ngày.
Tiếp tục đi học, chong đèn ôn luyện năm cuối cấp.
Chẳng qua là giấc mộng nọ quá mức chân thực làm cho cô có chút không cam lòng mọi chuyện chỉ là mơ.
Cuộc sống lại nhịp nhàng trôi...
...
""Thư Di?!""
Thiếu nữ giật mình quay đầu nhìn đối phương, gương mặt trong mơ cùng hiện tại chồng chéo lên nhau. Cô mỉm cười,
""Thanh Mai, sao vậy?""
Thiếu nữ có gương mặt giống hệt Thanh Mai Thiên Ẩn nhìn biểu tình của người đối diện, buồn cười lắc đầu,
""Không có gì? Uống trà nhài không?""
Thư Di gật đầu. Phía sau cũng có một người khác, tay cầm điện thoại, đập nhẹ vào lưng cô,
""Nghĩ gì mà thất thần vậy?""
""Đột nhiên nhớ tới một giấc mơ thôi. Nếu mình xuyên không về cổ đại thì sẽ ra sao nhỉ?""
Thanh Mai đưa tiền cho nhân viên, tiện tay đón lấy tờ hóa đơn, quay đầu đáp,
""Sống khoa học đi các bạn. Đừng mê tín như thế!!!""
Thư Di như nhớ lại cái gì, cười cười nói,
""Trong giấc mơ đó ấy à, Thanh Mai là một sát thủ rất giỏi. Bên mình còn luôn mang theo một con rắn đen nữa.""
""Tại sao lại là rắn? Thỏ không được sao? Cáo cũng rất dễ thương mà???""
Thiếu nữ vừa nãy tiến lên vỗ vai Thanh Mai, khẩn trương nói,
""Cũng chỉ là mơ thôi mà. À, Thư Di nói thêm đi, tự dưng bà đây có thêm ý tưởng viết truyện a!!!""
Thanh Mai quay sang trừng mắt với cô bạn,
""Đan Linh?! Không phải vừa nãy kêu sẽ viết truyện kinh dị về trường học sao?""
Người tên Đan Linh vờ phụ một tiếng,
""Tùy tâm, tùy tâm ha ha.""
""Con ba phải này.""
""Từ từ hãng đánh. Một câu truyện cổ đại với nam chính ngầu lòi "nạnh nùng" cùng nữ chính thành thục vượt khó vượt khổ thế nào???""
""Chán ngắt!""
""Hờ hờ, lấy cho nam chính một cái tên đã. Từ từ, đừng đánh người đeo kính mà. Họ Mặc thì sao?""
Thư Di đang đứng một bên xem hai người náo loạn đến thê thảm không nỡ nhìn. Cổ họng của có hơi nóng, theo bản năng liền lên tiếng,
""Mặc Dương Kỳ!""
Đan Linh sững sờ quay sang, đột nhiên sáng bừng hai mắt, kích động vô cùng sáp đến kéo tay Thư Di lại,
""Tên hay!!! Lấy cái đó đi! Thêm môt boss cuối bí ẩn và vài khúc cua nữa là tuyệt tác!!!""
"Khoan đã!".
Đột nhiên Thư Di giơ tay ngắt lời.
""Không phải...""
Đan Linh kỳ quái huơ huơ tay trước mặt cô,
""Không phải gì cơ? Cậu làm sao vậy???""
Thanh Mai cũng lo lắng đi đến,
""Thư Di...?!""
Thiếu nữ nâng mắt lên, trong thoáng chốc liền ngẩng đầu, cười to một tiếng,
""Không phải thật.""
Mặc Dương Kỳ... Cái tên này giống như mang theo nỗi nhớ nhung da diết đến kỳ lạ. Nếu nói tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là mơ, chẳng lẽ bây giờ không phải.
Tiếng nói xung quanh bỗng biến mất. Thiếu nữ cảm thấy không khí khắp bốn phía không ngừng dồn nén lên mình. Nàng cau mày, chịu đựng cảm giác kích động muốn ngã xuống, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu.
Bầu trời cùng mặt đất đều hóa đen, khung cảnh bị bóp méo đến vặn vẹo, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Thiếu nữ lãnh đạm lên tiếng,
""Xem ra là đoán trúng rồi.""
Trong một khắc phá vỡ ảo cảnh kia, nguyên khí cũng ào ào trở về với nàng.
Thư Di niệm khẩu quyết, nhanh chóng tụ tập nguyên khí, hóa thành một thanh kiếm đơn giản, lập tức vung lên.
Luồng kiếm quang hình trăng khuyết bay ra, màn đen rung động trước mặt còn chưa kịp phản ứng đã bị chém thành mấy khúc, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, giống như con người mà kêu rên thảm thiết.
Thư Di nhân cơ hội tấn công, dựa theo cảm nhận trong tiềm thức, kiên quyết đâm về một phương hướng.
Lần này màn đen răng rắc hai tiếng liền đổ sụp hoàn toàn. Chính giưakhỗng trung là hình dáng một viên tròn trong suốt đã bị một thanh kiếm khí nhọn hoắt hung hăng xuyên qua, tạo thành những vết nứt rõ