Sau hôm kia, Thư Di chưa được ngày nào ngủ ngon,
Nhớ lại lần đó, thật có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.
Trong khi nàng còn đang sững sờ đứng kia, người nọ chỉ hơi nhíu mi, nói một câu,
"Chuyến săn mùa thu tới, ngươi đi cùng ta."
Thư Di kinh hoảng, nàng chưa từng nghe hắn nói câu dài đến vậy...
"Vương... vương gia..." Thiếu nữ lắp bắp.
Nghe được nàng gọi, thần sắc nam tử khẽ động.
Tiếp đó bước đến bên cạnh, cúi thấp đầu xuống đối diện với tầm mắt đối phương.
Thư Di quả thực ngu luôn rồi!
Nam tử yên lặng quan sát biểu cảm trên mặt nàng, lát sau nhỏ giọng thì thào, thanh âm đủ để cả hai người cùng nghe thấy,
"Ta tên Mặc Dương Kỳ."
Thiếu nữ mở to mắt, thất thần hồi lâu. Gió thổi tóc nàng bay tán loạn.
Trong không khí mơ hồ mang theo một mùi hương thơm nhàn nhạt,
Lá khô trên đất lặng im không đáp...
...
Đi săn...
Thời gian và không gian được lựa chọn nhiều nhất để thi hành ám sát,
Nếu không cẩn thận liền có thể bay màu ngay dạo đầu.
Vậy là ngoài việc gửi thư kiểm soát công việc ở thanh lâu, làm việc trong Ngự Thiền phòng, Thư Di tận dụng toàn bộ thời gian rảnh... chăm chỉ luyện tập điên cuồng,
Từ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, rèn luyện thể lực cho đến luyện đơn,
Chỉ cần mạnh lên, liền có thể yên tâm bị tấn công vẫn có thể đáp trả, hoặc cầm cự lâu thêm một chút, chứ không phải luôn e dè lo sợ bóp một cái là chết như hồi trước,
Một điều quan trọng nữa, đạp chân lên con đường cường giả, từng giây từng phút đều cần phải mạnh hơn,
Ở chỗ này, không quan tâm ngươi quyền cao chức trọng thế nào, nắm đấm ai to hơn, người ấy thắng!!!
Nhưng dù có chăm chỉ tìm tòi, gian khổ tu luyện như thế nào, tu vi của nàng cũng chỉ lên được một đoạn nhỏ, sau đó liền ngừng,
Riêng luyện đơn thì khá hơn một chút,
Mặc dù hỏng hơi nhiều, nhưng cuối cùng Tích Cốc đan nàng luyện ra cũng đã có màu sắc và hình dạng tốt hơn trước,
Công dụng thì... ha ha... nàng vẫn chưa tìm được chuột bạch nào để thử...
Huống hồ, nàng cũng muốn nhìn một chút, đến cùng là vì cái gì...
Ngũ Vương gia... Hay nói đúng hơn là Mặc Dương Kỳ, lại muốn đem nàng đi?
Tuy mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng Thư Di lại cảm giác mình không thể nhìn thấu hắn.
Thật nghĩ không ra vị kia muốn làm gì...
Thiếu nữ mặt khó đăm đăm, hơi khựng lại, đưa tay ra ngoài thả bồ câu bay đi,
Này!!!
Hình như đi chuyến săn này các công tử tiểu thư thuộc hàng quyền quý đều đi cả...
Vậy nghĩa là vị Thất Nguyệt công chúa lần trước đánh nàng một roi chết đi sống lại kia cũng có mặt???
Thư Di "..." Chết đây...
Mặc Dương Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ đã méo xệch của thiếu nữ bên cửa sổ, thần sắc vốn hờ hững muôn thuở thoáng hiện ra chút dao động,
Hắn khẽ cong môi rồi cũng quay người biến mất...
...
Trời đã sắp vào thu, gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, không khí hanh khô đến mức tưởng chừng như đưa tay ra bóp thì sẽ vỡ vụn,
Thư Di ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút, rồi lại mau chóng rảo bước theo xe ngựa,
Bãi săn được lựa chọn ở ngay bên cạnh rìa rừng rậm Thiên Tuyến, kề sát biên giới phía Đông của nước Đại Ngụy, có núi cao vây quanh, trùng trùng điệp điệp,
Đằng xa có một đoàn người, ăn mặc xa hoa diễm lệ, cung cách đoan trang, nhìn cũng nhận ra là họ sẽ tham gia chuyến săn lần này,
Đứng ở chỗ lộ liễu nhất, bắt mắt nhất...
Người đang cưỡi trên con bạch mã cao lớn là một thiếu nữ choàng chiếc áo choàng bằng da thú lam đậm, tóc đính những viên ngọc trai cùng những món trang sức đơn giản nhưng không kém phần