Tự dưng bị người tỏ thái độ Ngu Vĩnh An bối rối có chút không biết phải làm sao nhưng thấy người tới không có ác ý hắn liền trấn tĩnh trở lại cố gắng giải thích:
"Vị đại thúc này, ta đúng là người của Ngu phủ nhưng ta tới đây không phải có ác ý! Ta chỉ muốn cứu người! "
Ngu Vĩnh An e dè nói, ánh mắt né tránh đối diện với nam nhân, thân thể run lên nhè nhẹ như đang sợ hãi gã.
Nhìn lại mới thấy thiếu niên hiện tại trông thật thảm hại, từ bạch y bị người dẫm đạp tới nhuộm màu bùn đất, khuân mặt xấu xí dọa người lấm lem không kém hay đến trâm cài tóc cũng không ngừng đung đưa qua lại như sắp rớt, cố gắng níu kéo lấy mái tóc đen rối loạn kia, từng thứ từng thứ như đang tô điểm thêm cho dáng vẻ gầy yếu hư nhược của hắn khiến người có ảo tưởng như thiếu niên bị nam nhân cường tráng trước mặt khi dễ.
"Ngươi...!ngươi sao lại khóc chứ? "
A Phúc bị một màn này dọa cho lắp bắp, thấy Ngu Vĩnh An không chỉ không nín mà khoé mắt còn hoen đỏ tràn ngập nước như thực sự muốn khóc gã liền sợ tới mức nhảy cẫng lên.
A Phúc trong thôn nhỏ nổi danh là nam tử thô thiển, thân thể dù phá lệ cường tráng nhưng trí óc lại đặc biệt trì độn, đối nhân xử thế cũng là người đối với ta sao ta đáp trả lại.
Tuy nhiên ít nhiều gì gã vẫn hiểu được đạo lý, thân là một đại nam nhân mà đi bắt nạt một tiểu ca nhi thực sự là quá mất mặt.
Nhưng A Phúc ngoại trừ đứng đó khua loạn tay chân ra thì cũng không hề làm ra bất cứ hành động nào khác bởi gã vẫn nhớ thiếu niên là người của Ngu phủ, nếu gã hạ mình với hắn vậy chẳng khác nào gã đang phản bội lại những người cùng thôn ngày bên kề cận giúp đỡ cha con gã.
Ngu Vĩnh An nức nở vài tiếng như muốn thúc giục nam nhân mau đưa ra quyết định, hắn nôn nao trong lòng.
Thái độ đề phòng của vị bá mẫu kia khiến hắn hiểu rõ chỉ cần bản thân mang danh Ngu phủ người chắc chắn sẽ không thuận ý để hắn ra tay cứu người.
Người ở đây còn rất náo loạn nếu hắn kiên quyết tiến lên sẽ càng kéo theo ác cảm của người khác, chỉ sợ người còn chưa cứu được hắn đã thăng thiên trước.
Ngu Vĩnh An thầm tặc lưỡi ai oán trong lòng, nếu là hắn của kiếp trước mọi chuyện chắc chắn sẽ giải quyết dễ dàng hơn nhưng khổ nỗi cái thân thể hiện tại này phế tới mức ngay cả đi nhanh cũng mỏi chân huống chi bắt hắn đối đầu với một nam nhân cường tráng.
Xem xét qua một hồi hắn thấy nam nhân trước mặt mang theo uy áp đặc biệt kinh người, chỉ cần hắn xoa dịu tinh thần gã thì không cần phải sợ đám người xung quanh nhốn nháo nữa.
Nhưng Ngu Vĩnh An một đời đơn độc lấy đâu ra kinh nghiệm lấy lòng nam nhân, ngay cả kiếp trước dù có làm diễn viên hắn vẫn chưa từng học qua trường lớp bài bản, vai diễn cũng chỉ là vai phụ si tình với nữ chính không cũng là pháo hôi chết sớm, với lại nam nhân này không phải gu của hắn thực sự làm không lại.
Nghĩ một hồi cũng chỉ có khổ nhục kế là tạm dùng được, với bộ dáng chật vật hiện tại Ngu Vĩnh An không tin hắn không thể lừa được vài người đứng ở đây.
Bất quá người này quá ngốc đứng một hồi vẫn ngơ ngẩn không động, miệng còn không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa khiến hắn vội muốn chết.
Người xung quanh cũng thấy một cảnh này, bọn họ dù là người nhà nông nhưng ít nhiều gì cũng không ngu ngốc giống A Phúc bị một tiểu ca nhi đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy.
Ánh mắt người nào người nấy cũng đề phòng nhìn thiếu niên xem thử hắn đang âm mưu điều gì.
Trong đó có vài người trải đời lão luyện nhìn ra ý định thật sự của Ngu Vĩnh An liền đưa mắt nhìn Diêm bá mẫu cùng nhi nữ của bà như muốn nói rồi lại thôi.
Có lẽ chính bọn họ cũng không còn lòng tin với Ngu gia nữa.
Cũng có người tính cách nóng nảy thấy Ngu Vĩnh An có ý định tiến tới liền hừ lạnh lên tiếng châm chọc:
"Cứu người? Hài tử ngươi bao nhiêu tuổi rồi? "
Lời vừa nói ra đã trực tiếp đánh tỉnh những người xung quanh, bọn họ khuân mặt kinh ngạc như tỏ tường tất cả sau lại nhíu mày tức giận trừng Ngu Vĩnh An, lời nói cũng không hề câu lệ:
"Phải đó hài tử như ngươi biết gì mà nói? Đừng chỗ rằng bản thân được người vuốt mông ngựa lâu liền tin rằng bản thân thật sự có bản lĩnh! "
"Ngu phủ cũng thật can đảm, để một hài tử tới đây trị bệnh cứu người"
"Đây là không coi mạng người ra gì mà! "
"Từ lúc tới đây bị bỏ đói mấy ngày ta liền biết đám người Ngu phủ này chẳng ai tốt lành, trừ sỉ nhục kẻ yếu thế hơn mình cũng chính là lấy người đè ép người! "
"Còn dám ở đây lý luận! "
.....
Bị áp bức suốt mấy ngày qua lòng người đã sớm nguội lạnh, vốn còn nghĩ Ngu phủ có một vị phu nhân hiền đức biết đối nhân xử thế không nghĩ tới hiện tại lại xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, cho dù Ngu Vĩnh An có nói sự thật đám người kia cũng không dám tin.
Thiếu niên đương nhiên tỏ tường chuyện này nhưng vấn đề là rõ ràng đám người trước mắt biết món hôm nay bọn họ ăn không phải do Ngu gia nấu, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng trúng kịch độc theo lý mà nói bọn họ cho dù có nghi ngờ cũng không thể khẳng định tội danh cho Ngu phủ nhanh tới như vậy.
Ngu Vĩnh An nhìn qua đám người một lượt nhận thấy kẻ khởi xướng chuyện này là một nam tử khá cao lớn, tầm thường, trên người còn mặc y phục đơn giản đầy bùn đất như thực sự là một nông dân chất phác.
Nhưng cái chất giọng đanh thép, uy lực cùng ánh mắt nhiễm đầy tà khí kia đã hoàn toàn vạch trần thân phận của gã.
Xung quanh có không ít người như vậy, đều mặc nông trang bẩn thỉu nhưng bên hông vẫn không che giấu được ám khí sắc bén.
Khoé môi Ngu Vĩnh An khẽ giật nhẹ vài cái, quả nhiên ở đây có người dẫn dắt dư luận hòng đổ tội danh giết người này lên đầu Ngu phủ, thủ đoạn này cũng đủ thâm độc.
Thiếu niên ai oán trong lòng, bên ngoài lại chẳng dám phản bác lấy nửa lời bởi hắn biết bản thân cho dù có cãi lại thì một cái miệng cũng không đấu lại hàng trăm cái miệng ở đây vì thế hắn chỉ có thể im lặng đứng đó nhẫn nhịn tất cả.
Hắn cũng đã cho người gọi Tô Hành Ý tới, dù sao với một nhị thiếu gia chưa từng lộ diện thì đại phu nhân nắm toàn quyền Ngu phủ sẽ dễ dàng đàm phán với những người này hơn.
Nhưng những người kia càng chửi càng hăng, dần dần tiếng người chửi rủa càng thậm tệ hơn, bọn họ nói như chưa bao giờ được nói đem hết uất ức cùng tủi nhục đổ hết lên đầu một thiếu niên còn chưa thành niên.
Ngu Vĩnh An chẳng thể làm gì khác ngoại trừ diễn nốt vai tiểu ca nhi yếu đuối bị người bắt nạt, nước mắt ấm ức rơi xuống không ngừng.
"Không phải...!không phải...!ta thực sự muốn cứu người mà...!"
Ngu Vĩnh An ôm mặt khóc lóc thảm thương trong khi chính hắn bị người vây ở giữa không ngừng nhục mạ, cảnh này ít nhiều cũng lấy được sự thương cảm từ người khác.
"Đủ rồi! Mọi người bình tĩnh lại đi! "
Đúng lúc này một âm giọng trầm khàn cất lên ngăn cản những lời cay nghiệt, giọng kia nghe qua là của một lão nhân gia dù rất yếu nhược bình thản nhưng uy nghiêm lại rất lớn trực tiếp khiến đám người loạn nháo bát tao kia im miệng.
Ngu Vĩnh An nuốt nước mắt vào trong, nghi hoặc nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Người kia là một lão nhân gia đã qua tuổi thất tuần, đầu tóc hoa dâm, khuân mặt già nua cằn cỗi nhưng khí chất quanh thân lại phá lệ khác biệt với đám người nông gia náo loạn.
Đoán chừng lão cũng là người đọc sách nên ngộ tính cũng cao hơn người thường biết chuyện của người lớn cũng không nên đổ hết lên đầu của một hài tử huống chi đây còn là một tiểu ca nhi.
Lão nhân gia rõ ràng Ngu Vĩnh An là có ý tốt nhưng chuyện hắn biết y thuật lão cũng không dám tin chỉ có thể mở đường giúp hắn thoát khỏi đám người kia:
"Chỉ là một hài tử không hiểu chuyện các ngươi chửi rủa cái gì? Nếu rảnh rỗi như vậy còn không mau đi báo quan cầu đại phu chữa trị, hay muốn người chết hết các ngươi mới vừa lòng? "
Giọng lão nhân gia uy nghiêm mang theo vài phần áp bức doạ không ít người sợ hãi.
Lão tên gọi Khúc Nhạc, năm xưa từng làm quan, học thức sâu rộng, tài hoa hơn người nhưng khi đó Đại Minh Quốc do tiên hoàng nắm giữ, người ngày đêm ham mê sắc dục, nghe nịnh thần xúi giục trừ khử không ít công thần.
Khúc Nhạc thất vọng với triều đình rối loạn liền cáo quan trở về quê nhà, làm một thầy dạy học bình phàm.
Suốt bao năm qua lão dạy dỗ không ít kẻ lên người còn giúp thôn nhỏ nơi lão đang ở thoát cảnh mù chữ, trong đó có không ít người đỗ trạng nguyên làm quan quân.
Chính vì thế lời lão nói rất có uy quyền cũng đánh tỉnh không ít người ở đây.
Còn có người nhanh chân làm theo lời Khúc Nhạc nói, đi báo quan.
Ngu Vĩnh An chẳng mấy đả động bởi hắn biết Ngu gia trong sạch không cần sợ người điều tra, có điều có người không đợi nổi tới thời khắc đó.
Nhìn nữ hài khuân mặt đen xì, môi thâm tím một cách đáng sợ Ngu Vĩnh An càng sợ hãi hơn, hài tử khác với người trưởng thành độc tính đương nhiên phát tác cũng nhanh hơn.
Đợi đến khi người của quan phủ tới nữ hài cũng chống đỡ không nổi nữa.
Biết người trước mặt công tư phân minh Ngu Vĩnh An liền nói:
"Gia gia! Quan phủ ngài có thể gọi tới nhưng người vẫn nên cứu chữa trước thì hơn! Ta biết y thuật...!ta...!ta có thể cứu họ...!"
Ngu Vĩnh An vội vã nói, giọng điệu chân thành khẩn thiết không nhìn ra chút sơ hở nào cả nhưng Khúc Nhạc đột nhiên nghiêm mặt lại trừng hắn, lão nghiêm nghị nói:
"Vị công tử này, chuyện liên quan tới tính mạng người không thể đem ra đùa bỡn! "
Hiển nhiên lão cũng không tin lời hắn nói, Ngu Vĩnh An đơ cứng đứng một chỗ không biết phải nói gì hơn.
Cũng không thể trách Khúc Nhạc vì sao lại không tin tưởng hắn bởi Ngu Vĩnh An bề ngoài yếu nhược thiếu dinh dưỡng, vết thương trên mặt cũng đặc biệt nổi trội nếu hắn thật sự biết y thuật cũng không thể để bản thân trở nên như vậy.
Mà cho dù thiếu niên thật sự biết vậy lão càng phải ngăn cản hắn làm càng bởi người ở đây đều là trúng độc không phải mắc bệnh phong hàn bình thường, tuổi đời thiếu niên còn nhỏ không nên mạo hiểm thể hiện mình làm gì.
Ngu Vĩnh An cũng hiểu một phần nỗi khổ tâm của lão nhân gia liền đưa ra ý kiến khác:
"Vậy...!để đại phu Ngu phủ chữa cho họ...!"
Ngu Vĩnh An chưa nói hết đã bị người trừng mắt đe doạ, so với hạ nhân trong Ngu phủ bọn họ càng ghét đám đại phu kia hơn, ỷ bản thân biết ít chữ nghĩa cùng dược liệu liền cho rằng hơn người lên giọng hạch sách với người khác.
Sau chuyện hôm trước bọn họ mới nhận ra đám đại phu kia có thể vì tiền mà bất chấp tất cả, ngay cả hy sinh mạng người cũng không từ.
Còn có không ít người nổi lên suy nghĩ độc là do đại phu Ngu phủ hạ nhất quyết không chịu đàm phán.
Ngu Vĩnh An mệt mỏi khẽ nhíu mày, nếu không phải tình thế cấp bách hắn làm sao dám cho đại phu Ngu phủ xuất hiện.
Đám người này không muốn hắn cứu người vì cho rằng hắn là trẻ con, kêu người lớn tới lại nói đại phu là một đám giết người không muốn cho người tới cứu cứ dây dưa mãi như vậy đến khi người chết đi cho dù Ngu phủ được trả lại sự trong sạch thì danh tiếng vẫn là bị mất một nửa, lúc đó bọn họ mới toại nguyện đi.
"Khoan đã! Hắn có thể cứu người! "
Trong tình thế cấp bách vẫn là Cửu Mộ lên tiếng cứu vớt, nó đứng một bên nhìn từ bấy đến giờ dù rất kinh ngạc trước cái bản mặt giả tạo kia của Ngu Vĩnh An nhưng ít nhiều gì nó cũng được người này ra tay giúp đỡ cũng không thể để hắn chịu ấm ức như vậy được.
Cửu Mộ lao ra đứng chắn trước mặt Ngu Vĩnh An, chắc nịch nói:
"Ta từng được hắn giúp, là hắn cứu mẫu thân ta! Hắn thực sự có thể cứu người! "
Ngu Vĩnh An không nghĩ tới Cửu Mộ sẽ đứng ra lên tiếng bảo vệ hắn trong lòng nổi lên chút tư vị không nói thành lời.
Người xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao bàn tán, ai cũng biết Cửu Mộ là tên nhóc cẩu tử, ám ảnh mà nó để lại cho người trong thôn quá sâu khiến họ không thể không chú ý tới mẫu tử nhà nó.
Nhờ vậy mà họ biết Tam Hỷ mẫu thân nó quanh năm bệnh tật quấn thân, nhà nó thì nghèo bao năm vẫn không có đủ tiền mua thuốc chữa bệnh khiến bệnh mẫu thân nó ngày càng trở nặng hiện tại cho dù có chữa cũng chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
Biết nhóc con này không biết nói dối nên tính thật hư trong lời nói cũng được xác thực vài phần khiến lòng người xao động suy nghĩ xem liệu có thể tin tưởng thiếu niên trước mặt.
Nhưng chưa đợi người suy nghĩ xong, A Phúc im lặng suốt từ bấy tới giờ lúc này cũng tiến lên đứng trước mặt Cửu Mộ hỏi nó:
"Ngươi nói tên nhóc này cứu được người? "
A Phúc chỉ về phía Ngu Vĩnh An đứng phía sau thẳng mặt chất