Cơ thể Ngu đại ca sợ hãi tới mức run lên từng đợt, y liếc mắt qua lại trong không gian trắng xoá dặn lòng nhanh chóng tìm cách để Ngu tiểu đệ rời đi.
Nhưng đây là niệm thức của hắn y mới là khách nên trừ khi hắn muốn y cũng không có cách nào đuổi đi.
Bỗng y nảy ra một ý kiến hay.
Ngu đại ca cơ thể như con rắn tinh nhanh chóng trườn khỏi ma trảo của Ngu tiểu đệ.
Y ngã xuống nền đất trắng, thân thể hư nhược ôm mặt khóc lóc nức nở:
"Hức! Đệ nha, vậy mà lại bắt nạt ta, ta đâu cố ý đâu chứ! Chỉ là...!chỉ là...!ta muốn ở bên đệ đệ lâu hơn một chút thôi cũng không được hay sao? Hức...!"
Nhìn người phía dưới diễn kịch bản cũ zích lại còn sử dụng cái nét diễn tệ hại kia, Ngu tiểu đệ ánh mắt khinh bỉ không hề che dấu.
Lại không biết là cái thứ gì đầu độc nam nhân này, biến y từ kẻ vô sỉ trở thành kẻ càng vô sỉ hơn.
Hắn tiến lên túm lấy cổ áo y xách lên, lay lay người y:
"Ngươi nói mau, thứ gì khiến ngươi trở nên như vậy...!"
Tầm mắt hắn nhanh chóng rơi vào đống sách nằm ngổn ngang bên cạnh.
Nhìn kiểu dáng này chắc chắn là mấy tiểu thuyết ngôn tình não tàn ở thế giới hắn.
Ngay lập tức Ngu Vĩnh An xác định đấy là nguyên nhân mọi chuyện, hắn nhanh chân bước đến, đạp đổ chồng sách đó.
"Ngươi chắc chắc bị thứ này đầu độc, để ta giúp ngươi phá hủy...!"
"Ấy, đệ đang làm cái gì vậy? "
Vừa định hình lại đã thấy Ngu tiểu đệ chà đạp lên báu vật của mình Ngu đại ca không suy nghĩ nhiều mà nhanh chân chạy đến, chắn bàn chân đang định dẫm lên một cuốn sách tội nghiệp.
Y nhẹ giọng dỗ dành:
"Đệ đệ à, ta chỉ đùa chút thôi! Không liên quan tới chúng, không liên quan tới chúng...!"
Việc quan trọng y phải nhắc lại hai lần.
Ngu tiểu đệ dường như không tin vẫn nhìn chăm chăm vào mắt của hắn như dò xét.
Một lúc sau mới lấy hắn thở dài mệt mỏi, bàn chân đang ổn định trên không kia cũng lui trở về.
Ngu đại ca như được ân xá, cười hề hề phủi phủi đi quyển sách bị hắn dẫm đạp.
Hắn thấy vậy mày nhíu thành chữ Xuyên, quay người rời đi.
Dù sao ký ức mơ hồ khuyết thiếu của Ngu Vĩnh An cũng đã được bù đắp không ít, hắn không còn lý do gì ở lại thêm nữa.
"Ta đi đây, kế hoạch vẫn sẽ tiếp tục, ta sẽ trả thù giúp ngươi...!"
Thấy hắn rời đi Ngu đại ca vui vẻ chào từ biệt:
"Ok, đi thong thả nha đệ đệ yêu dấu! MOA"
Dường như Ngu đại ca thích ứng khá nhanh với thân phận giữa cả hai không chỉ nói lời từ biệt sến xúa còn đặc biệt gửi tới Ngu tiểu đệ một nụ hôn gió ngọt ngào.
Ngu tiểu đệ đen mặt, da gà nổi lên, lông tơ dựng dứng gửi lại y cái ngón giữa thân thiện xong mới rời đi.
Thân ảnh Ngu tiểu đệ vừa biến mất, tay Ngu đại ca liền buông thõng xuống, nụ cười bên môi cũng hạ xuống thành một đường thẳng tắp, đôi mắt ánh lên lạnh lẽo cùng tia u ám:
"Ha, trả thù sao? "
Y cười giễu cợt, bàn tay lau sách khẽ trượt xuống để lộ mặt bìa màu đỏ rực, bên trên là hình một người phụ nữ xinh đẹp mặc Phụng Bào, cùng 5 chữ in nổi [Nữ vương không muốn tới].
Mắt y khẽ híp lại, gian xảo liếm môi:
"Nếu vậy ta rất mong chờ đó! "
.
Ngu Vĩnh An lại một lần nữa mở mắt, hắn cảm thấy khá phiền khi cứ phải ngất lên ngất xuống như vậy.
Vẫn trần nhà sơ sài, cũ nát ấy, vẫn con người quen thuộc bên cạnh.
Khác một điều người chào đón hắn, nữ nhân ấy đã say giấc nồng chứ không phải khóc lóc ỉ ôi như trước.
Hắn khẽ động thân thể muốn ngồi dậy, không ngờ Tuệ Mẫn nằm gục bên cạnh quá mức nhạy cảm vừa thấy động tĩnh nàng liền tỉnh lại.
Nước mắt nàng không còn nhiều như trước, chỉ có thể ám ám đượm buồn nhìn hắn.
"Đại ca khi nào mới trở về? "
Tuệ Mẫn chưa kịp nói gì Ngu Vĩnh An đã lên tiếng trước khiến lời ân cần đến bên môi chỉ đành nuốt lại.
Nàng biết hiện tại có khóc lóc thêm nữa cũng không được gì liền đỡ Ngu Vĩnh An đi tới bên bàn trang điểm, không quên trả lời:
"Đại thiếu gia vừa về đêm qua, nghe nói đã lấy được Hoả Linh Tây Chí trở về! Nhị thiếu gia, đó là thuốc giải độc cho người đó! "
Ngu Vĩnh An bên ngoài mỉm cười dịu dàng, bên trong khóc không ra nước mắt, thầm than Tuệ Mẫn sao ngây thơ quá vậy? Không phải lão thần y kia đã nói có thể thôi sao, nghĩa là vẫn còn chưa chắc chắn.
Vả lại hắn không cần lão điều chế thuốc giải, tự hắn có cách.
Hắn đứng khựng lại, khẽ quay đầu hỏi:
"Đại ca đã đưa thứ đó cho Trương thần y? "
"Dạ, vẫn chưa ạ! Trương thần y vì có việc đột xuất nên sáng nay mới tới phủ! "
Nghe vậy Ngu Vĩnh An thầm thở phào nhẹ nhõm, chưa động vào là tốt.
Hắn bước tới bàn trang điểm, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tuy cảm thấy một người đàn ông như hắn cứ phải tỏ ra hiền lương thục đức khá là gượng gạo nhưng vì mạng sống hắn chấp nhận.
Ngu Vĩnh An không biết suy nghĩ của bản thân đã thay đổi, trong thâm tâm hắn đã tự nhận định bản thân là một người đàn ông.
Có lẽ hắn sẽ thật sự nhận ra suy nghĩ ấy nếu không bị dung mạo phản chiếu trong gương doạ cho khiếp sợ.
Ngu Vĩnh An sợ không phải do vết sẹo lớn bên sườn cằm phải, cũng không phải vết roi da chưa khép miệng bên mặt trái mà là đôi mắt.
Không phải mắt Ngu Vĩnh An là mắt phượng sao? Hiện tại dung mạo này nếu không có một vết sẹo cùng một vết thương kia thì cùng dung mạo thời niên thiếu của hắn là một dạng.
Cái tên kia dùng cách gì mà thay đổi dung mạo hay vậy? Khi nào gặp lại phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Còn chưa nói đến nốt chu sa giữa mi tâm kia của Ngu Vĩnh An không phải là màu đỏ sẫm tối màu à? Vì sao hiện tại đã biến thành đỏ tươi như máu?
Phải biết ở cái thế giới này giá trị của ca nhi được đánh giá qua nốt chu sa.
Chu sa màu đỏ càng tươi chứng tỏ khả năng thụ thai của họ rất tốt.
Cũng chính vì thế mà có rất nhiều ca nhi chu sa màu đỏ tươi bị người cướp về, có ca nhi lại bị vứt bỏ vì màu quá tối.
Thế nên từ khi sinh ra ca nhi sẽ được phụ mẫu làm cho một chiếc mạn ngạch để che đi nốt chu sa đó.
Chỉ đến khi đã xác định được ý chung nhân liền cho người đó xem màu chu sa.
Nếu cả hai đồng thuận liền để mạn ngạch lại làm tín chờ người tới rước về.
Ngu Vĩnh An mệt mỏi day day thái dương, hắn đang bị sốc văn hoá.
Trong tiểu thuyết chỉ đơn giản viết một câu: [Thế giới này cư nhiên rất lạ kỳ, nam nhân ở đây cũng có thể mang thai? ]
Mà đến khi đi thực tế lại là cả đống lý thuyết khác dồn vào não khiến hắn nhức đầu không thôi.
Quả nhiên không nên tin vào hàng quảng cáo mà.
Nhưng Ngu Vĩnh An cũng chẳng còn tâm tình để ý tới vấn đề này.
Hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hắn cần phải chú tâm vào đại sự trước mắt mới được.
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, đại ca hiện tại đang ở đâu? "
Đôi tay đang chải tóc cho Ngu Vĩnh An chợt khựng lại, Tuệ Mẫn nhìn ra cửa sổ một lúc rồi nói:
"Hiện tại đã là giờ Thìn (*) , đại thiếu gia có lẽ đã tới thỉnh an đại phu nhân! "
(*) 7 - 9 giờ sáng
Ngu Vĩnh An khẽ gật đầu như đã hiểu.
"Vậy phụ thân thì sao? "
"Dạ, nghe nói lão gia đang trên đường chở về! Không biết có chuyện gì mà lão gia lại về sớm như vậy? "
Bên nhau cũng đã được 7 năm, Tuệ Mẫn cùng Ngu Vĩnh An đã sớm coi nhau như tỷ đệ ruột thịt.
Nàng cũng không cần phải giống mấy thị nữ khác phải sử dụng kính ngữ với y, đặc biệt khi chỉ có hai người.
Hắn cũng không quá để tâm, hắn đã có được ký ức của Ngu Vĩnh An đương nhiên hiểu Tuệ Mẫn trong tim y có bao nhiêu phần quan trọng.
Cứ thử nhìn lại cái cách vết sẹo trên mặt trái của hắn xuất hiện liền biết, rõ ràng linh hồn hắn đã trú ngự trong cơ thể này nhưng khi thấy Tuệ Mẫn bị bắt nạt cơ thể này vẫn vô thức làm ra hành động bảo hộ nàng.
Mà sau này cái chết của Tuệ Mẫn cũng trở thành điều hối hận nhất một đời Ngu Vĩnh An.
Hiện tại thay thế người ta sống lại hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ mong rằng tới khi đó hắn có thể giúp nàng thoát kịp kiếp nạn này.
"Được rồi, tỷ giúp ta thay y phục! Ta muốn tới thỉnh an đại phu nhân! "
Tuệ Mẫn có chút kinh ngạc, lần đầu tiên trong suốt 7 năm qua nàng thấy Ngu Vĩnh An chủ động gặp mặt người Ngu phủ.
Chưa kể người đó còn là đại phu nhân nhưng bổn phận của nàng là làm theo và trung thành với chủ tử nên nàng cũng không dám nghĩ nhiều.
Chỉ dám đáp lại một tiếng Vâng , tay cũng nhanh dần tốc độ chải tóc.
Ngu Vĩnh An vẫn như thường ngày ăn mặc đơn giản.
Hắn chỉ mặc một kiện y phục bạch sắc đơn giản, mễ y thêu hoa đào buông lỏng, đai lưng thắt chặt vòng eo thon gọn.
Mái tóc dài không được làm cầu kỳ, chỉ đơn giản buộc gọn một nửa ra sau, để lộ hai bên mai đủ dài và dày để che đi một nửa hai vết xất xí trên mặt.
Mạn ngạch màu trắng đơn giản thêu hoa đào tương đồng, ở giữa là một viên hồng ngọc hẹp dài vừa đủ che đi nốt chu sa.
Tuy rằng khi hắn bước đi viên ngọc cũng sẽ lay động nhưng không cần lo lắng trước khi ra ngoài Tuệ Mẫn đã phủ một lớp phấn mỏng giúp chu sa nhạt màu hơn.
Bước ra cửa, ánh nắng ban mai khiến hắn có chút không quen mà nhíu mày có lẽ do hắn ngủ quá nhiều nên mới như vậy.
Đám gia đinh vốn đang làm việc chăm chỉ ngoài vườn bị tiếng động mở cửa làm cho thu hút, bất giác bọn họ đều nhìn về phía thiếu niên kia.
Đa số đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn.
Không phải vì hắn xấu mà vì khí chất thanh lãnh, dịu dàng của hắn đã hoàn toàn lấn át đi dung mạo xấu xí kia.
Thiếu niên mới độ tuổi 15 mà dáng người lại thon gầy như 13, 14.
Làn da trắng bệch không huyết sắc, đôi mắt xếch lên vốn có vài phần hoang dã nhưng lại luôn nhìn xuống khiến nó trở nên dịu dàng hơn.
Đôi môi đã không còn tím tái như trước nhu thuận mà cong lên tạo một độ cong hoàn mĩ.
Nếu dung mạo thiếu niên hoàn chỉnh, chắc chắn chỉ với khí chất này cũng đủ để đánh gục biết bao nam nhân.
Thấy thiếu niên đưa ánh mắt về phía họ, tất cả đều nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đa số đều là nam tử trẻ khoẻ mới trưởng thành, rất ít khi tiếp xúc với ca nhi nên không tự chủ được mà đỏ mặt.
Tất cả hành động của họ đều bị Ngu Vĩnh An nhìn thấu.
Tính ra thân thể này cũng có sức hút đặc biệt đấy.
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, sao có nhiều người quá vậy? "
Nhưng vai diễn hắn vẫn phải diễn trọn vẹn.
Hắn cố ép đôi mắt trở nên ngập nước, tay nhẹ níu lấy mễ y mà núp sau bóng dáng thon gầy của Tuệ Mẫn.
Thiếu niên vừa e lệ, vừa yếu đuối khiến nàng không nhịn được mà đau lòng.
Ánh mắt trần trụi của đám nam nhân cũng hoàn toàn thu vào mắt nàng.
Nàng mạnh mẽ xoay qua nhìn bọn họ bằng một ánh mắt sắc bén khiến đám nam nhân chột dạ không dám cúi đầu lên.
Tuệ Mẫn bảo hộ Ngu Vĩnh An trong lòng như gà mẹ bảo hộ gà con, nhỏ giọng an ủi hắn:
"Thiếu gia, bọn họ đều là gia đinh do đại phu nhân đưa tới để sửa sang viện tử.
"
"Đại phu nhân...!? "
Ngu Vĩnh An an ổn nằm trong lòng nàng, đôi mắt ở bên vạt áo nàng, nơi mà không ai chú ý tới thoáng hiện lên tia lạnh xen lẫn khó hiểu.
Theo ký ức của Ngu Vĩnh An vị đại phu nhân này là một ca nhi yếu đuối động tý là ngã, động tý là khóc.
Mỗi lần không vừa ý chuyện gì đều là một khóc hai nháo ba gây chuyện khiến cho Ngu Phước cũng phải sợ tính cách này của y .
Trong tiểu thuyết nhân vật này không xuất hiện quá nhiều, chung quy cũng chỉ được nhắc tới qua ký ức của Ngu Vĩnh Chương.
Vì là là nhân vật nước tương kiểu chuẩn mà không cần chú ý quá nhiều.
Còn dưới góc nhìn của Ngu Vĩnh An , Tô Hành Ý cũng ít khi xuất hiện ở Ngu gia, thậm chí sống trong Ngu gia cũng không tốt hơn Ngu Vĩnh An là bao.
Nếu Ngu Vĩnh An được ví như hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện thì Tô Hành Ý này lại chẳng khác gì cây tre, bám chặt rễ trong viện tử của mình.
Hiện tại lại khác.
Ngu Vĩnh An có ảo tưởng trong ngữ điệu của Tuệ Mẫn có vài phần sùng bái vị đại phu nhân này.
Cả đám gia đinh khi nghe tới đại phu nhân cũng là một mặt ửng đỏ?
"Thiếu gia, chúng ta mau đi kẻo đại phu nhân trở về viện tử mất...!"
Tuệ Mẫn thấy ánh mắt đám nam nhân này ngày càng dính chặt vào người chủ tử của nàng càng ngày càng chặt, nội tâm nàng không khỏi nổi lên gió dữ.
Nhị thiếu gia nhốt mình bao năm trong viện tử đám nam nhân kia vậy mà không kiêng dè nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng như hổ đói.
Nếu không có nàng ở bên phải hay không bọn họ liền tiến lên khi dễ nhị thiếu gia? Tuệ Mẫn cảm thấy nguy cơ liền nhanh chóng lôi Ngu Vĩnh An rời đi, một giây một khắc cũng không muốn ở lại, bỏ mặc nàng đã quên mất thân phận bản thân như thế nào.
Có lẽ Ngu Vĩnh An đã quá nuông chiều nàng.
Ngu đại ca: Người là của ta, ta có nuông chiều sinh hư đi nữa thì có mắc mớ gì tới ngươi!? Hứ!
Đi qua một đoạn hành lang dài Ngu Vĩnh An cuối cùng cũng hiểu lý do thật sự Ngu Vĩnh An không muốn tới thỉnh an đại phu nhân mỗi buổi sáng.
Đường thì vòng vo, nối với nhau chẳng khác gì mê cung, từ viện tử của hắn đi tới nhà chính còn xa hơn hắn tưởng mới đi được một lúc mà hắn sắp mệt chết rồi!
Tuệ Mẫn đi phía trước dẫn đường đột nhiên dừng lại, nàng lùi ra phía sau Ngu Vĩnh An.
Hắn cũng theo quán tính liếc nhìn hình bóng nàng song quay về phía chính sảnh.
Nội tâm hắn lúc này liên tục tua đi tua lại viễn cảnh bản thân nắm chặt cổ áo Ngu lão gia điên cuồng gào thét vào mặt lão:
[Nhất thiết phải vậy sao? Người có cần phải xây cửa chính sảnh lớn vậy không? Đây là cho người khổng lồ đi vào hay đang khoe của? ]
Trước mặt Ngu Vĩnh An là cửa chính sảnh mở lớn như cổng thành.
Cửa được làm từ gỗ Trầm Hương quí giá, hai bên chạm khắc hoa văn bát quái tinh xảo kì dị nhưng vẫn không kém phần hào nhoáng.
Cửa đã lớn như vậy không biết bên trong sẽ còn xa hoa như thế nào đây?
Đó chỉ là suy nghĩ của Ngu Vĩnh An, đến khi hắn đường đường chính chính bước vào lại chỉ có ba thân ảnh ở đó.
Một là Trương đại phu đang ngồi xoa xoa hai tay, khuôn mặt gian xảo đang nói điều gì đó với thiếu niên ngồi bên cạnh.
Hai là thiếu niên kia không ai khác ngoài Ngu Vĩnh Chương, nhìn nét mặt y có vẻ đang bất mãn chuyện gì đó.
Ba là...
* Phụt *
Ngu Vĩnh An vừa bước chân vào chính sảnh đã thu hút ánh mắt của ba người.
Ngoại trừ Trương đại phu cùng Ngu Vĩnh Chương hơi ngỡ ngàng ra thì nam tử được hắn coi như là đại phu nhân kia đang một mặt hoang mang.
Khi hắn vừa bước vào, chén trà vừa đưa bên miệng mới nhấp được một ngụm của Tô Hành Ý trực tiếp phun ra sạch sẽ.
Sự chú ý dần đổ dồn về phía y .
Không khí bao trùm một màu an tĩnh đến ngượng ngùng, Ngu Vĩnh An là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng đó.
Hắn tiến về phía Tô Hành Ý nhẹ nhàng thỉnh an:
"Ngu Vĩnh An thỉnh an cha! "
Hắn không cần nhìn cũng có thể cảm thấy cơ thể Tô Hành Ý hơi run run, một lúc sau y mới cất giọng:
"À...!được...!được...!"
"Ca ca hảo! Trương đại phu hảo! "
Ngu Vĩnh An nhẹ hướng về phía hai người còn lại chào hỏi song quay lại phía Tô Hành Ý diễn một mặt lo lắng.
"Cha, người vừa rồi không sao chứ? "
Hắn cảm thấy Tô Hành Ý