Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả vừa quay trở lại đã thấy Ngu Vĩnh An ung dung ngồi trước gương để Bạch giúp hắn xoá bỏ lớp dịch dung.
Khuôn mặt bị phá hủy hoàn hảo hiện ra, Ngu Vĩnh An vươn tay với lấy hộp cao Bát Dung chăm chú thoa lên vết thương trên mặt.
Một bên hắn vẫn thầm chú ý tới hai con người mới xuất hiện bên kia.
"Đã xử lý ổn thoả? "
Ngu Vĩnh An nhàn nhạt nói, dẫu biết rõ việc giao cho hai con người kia chắc chắn sẽ thành nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng ra hỏi.
Bố Đinh rất quy củ tiến lên một bước, cung kính trả lời:
"Lý Thu Sinh hiện đang nghỉ ngơi ở Viên Viện, mấy tên ám vệ dưới trướng Cảnh vương gia đã cho người xử lý xong"
"Người thay thế đám ám vệ đó cũng đã an bài tốt! Sau khi bọn họ trở về Cảnh vương phủ liền trong tay người" - Bố Hoả tiếp lời.
Ngu Vĩnh An gật gù như đã hiểu, chợt hắn nhớ ra điều gì liền nói:
"Phải rồi! Gửi thư tới Lý Phủ báo là ta muốn gặp Lý thái y, nói là chuyện này có liên quan tới Lý Thu Sinh"
"Vâng"
Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả đáp lại song quay người rời đi.
Việc Ngu Vĩnh An giao phó bọn họ đã làm ổn thoả, hiện tại còn phải đi làm việc Tô Hành Ý giao phó đương nhiên cũng không thể nán lại lâu.
Đợi hai anh em họ rời đi Ngu Vĩnh An cũng đã thoa thuốc xong.
Hắn bình thản tới trước tủ đồ, chọn bộ y phục tùy ý mà thay mặc cho vẫn còn ba con người đang ở trong phòng.
Sau tấm bình phong mờ ảo, từng kiện y phục được hắn cởi ra đặt ở một bên nhưng hắn vẫn không quên làm việc mà bản thân nên làm.
"Bạch" - Ngu Vĩnh An lạnh giọng gọi.
"C - Có"
Bị người gọi tên Bạch có chút cứng ngắc, dù sao cũng đã hơn 10 năm sau mệnh lệnh đầu tiên nàng nhận được khó trách có chút không theo kịp.
"Tới Phủ Trưởng công chúa ghi vào sổ ghi chép vật tiến cống của nàng ta thứ này! " - Ngu Vĩnh An qua tấm bình phong đưa cho Bạch một tờ giấy nhỏ, bên trên ghi rất rõ thứ hắn muốn - "Nhớ phải làm trong âm thầm, tốt nhất đừng để người khác phát giác ra"
"Vâng"
Bạch vừa rời đi, Ngu Vĩnh An đã thay y phục xong.
Trở lại bàn trang điểm hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp thon dài được chạm khắc tinh tế bằng những hoa văn rồng phụng uốn lượn.
Thoang thoảng trong gió có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ của gỗ Trầm Hương ngọt tới mê người.
Ngu Vĩnh An trầm lặng ngắm chiếc hộp một lúc lâu xong mới ngẩng đầu lên, nhìn chiếc thẳng vào gương đang phản chiếu hình bóng người trước mắt mà ra lệnh:
"Khôi"
"Có nô tài"
Khôi nghiêm trang, đĩnh đạc nhìn thẳng thiếu niên trước mắt.
So với muội muội ham chơi của mình, tinh thần Khôi luôn căng chặt, trong tâm thế sẵn sàng đợi lệnh từ chủ tử.
Phản chiếu qua gương có thể nhìn thấy Ngu Vĩnh An cũng đang nhìn thẳng mặt gã.
Vóc dáng trước mắt tuy mong manh, yếu ớt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, kiêu ngạo đúng chuẩn của kẻ bề trên, tạo ra áp lực không hề nhỏ.
Khôi thoáng giật mình, cung kính cúi người chờ đợi mệnh lệnh.
Ngu Vĩnh An đẩy nhẹ hộp gỗ ra trước mắt gã, từ tốn nói:
"Đưa thứ này tới cho hoàng đế, phải chắc chắn vật bên trong được chính tay ngài ấy nhận, chính mắt ngài ấy nhìn thấy"
"Vâng"
Lúc này Ngu Vĩnh An cũng đã chỉnh trang xong, hắn đương sự đang muốn tới phòng ăn thì Triết ở phía sau đã ngoi lên, nhốn nháo hỏi:
"Công tử, còn ta nữa.
Ta cũng muốn đi làm nhiệm vụ"
Không hiểu sao nhìn cảnh này Ngu Vĩnh An thấy có chút buồn cười.
Hắn giao nhiệm vụ chứ đâu phải phát kẹo đâu mà hài tử lại háo hức như vậy?
Hắn lắc đầu bất lực, suy nghĩ một hồi liền hỏi nó:
"Tuệ Mẫn đâu? "
Triết nội tâm háo hức vừa nghe thấy Ngu Vĩnh An hỏi người đâu xúc cảm liền xuống dốc.
Nó dường như đang bĩu môi, giận dỗi nói:
"Làm sao ta biết được chứ? Có khi nàng ta vẫn đang ở chỗ đại thiếu gia đi! "
Đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại chắc chắn vẫn bị đại thiếu gia giữ lại, hừ, chắc chắn là vậy rồi - Triết thầm khẳng định lại một lần nữa, hai tay đặt trước ngực siết chặt song quyền.
Ngu Vĩnh An không để ý sự thay đổi của Triết, hắn đưa hộp cao Bát Dung trên bàn cho nó, dặn dò kỹ lưỡng:
"Vậy ngươi đưa thứ này cho Tiểu Tuyết đi! Nói nàng ta chăm chỉ thoa thứ này lên như vậy mấy vết sẹo trên mặt chẳng bao lâu sẽ biến mất"
Triết có chút ngơ ngác, nó do dự nhận lấy hộp cao trên tay hắn.
Nhìn hộp tay tay song lại nhìn hắn một hồi nó thấy khó hiểu.
Rõ ràng hắn hỏi nó Tuệ Mẫn đâu, giờ lại bắt nó đi tìm người tên Tiểu Tuyết.
Là nó không nghe rõ