Một ngày vào mùa xuân, trên vùng đất của người tộc Du trăm ngàn cây Đào đua nhau nở hoa, đỏ rực cả một góc trời.
Thôi Túc khi đó mặc kiện y phục tương tự với Ngu Vĩnh An hiện tại, ngồi dưới gốc cây hoa Đào lớn nhìn lên bầu trời xa xăm.
Trong lòng y ôm một chậu hoa nhỏ, là một nhánh hoa Thủy Tiên sắp héo tàn.
Tây Minh nóng lạnh thất thường, Thủy Tiên lại là loài hoa không chịu được thời tiết khắc nghiệt Thôi Túc cho dù có cố gắng tới đâu vẫn chẳng thể giữ lại được nhánh hoa cuối cùng này.
Thôi Chỉ Lục âm thầm đứng một bên quan sát.
Nhóc đơn độc bao năm lần đầu tiên thấy cha xuất hiện liền không nhịn được mà gọi một tiếng cha .
Thôi Túc quay lưng lại, sau đó đơn giản nở một nụ cười khiến Thôi Chỉ Lục ghi nhớ không quên.
Nhưng chẳng được bao lâu Thôi Túc lại rơi nước mắt, nói những điều vô nghĩa:
[Lục Nhi lớn thật rồi]
[Lục Nhi có muốn biết phụ thân con là người như thế nào không? ]
[Hắn rất tốt với ta! Kiện y phục này là hắn tự tay may tặng ta, từng đường kim mũi chỉ đều in máu hắn.
Hắn còn hứa sẽ cho ta một mái nhà, có hoa hắn thích, có cây ta yêu.
Hắn nói tất cả đều đầy đủ cả chỉ đợi con tới bên chúng ta thôi, Lục Nhi]
[Chỉ là...!]
Khuôn mặt vốn đang chìm đắm trong tình ý của Thôi Túc đột nhiên lạnh đi, y nói ra từng lời nặng nề:
[Đáng lẽ ra năm đó ta không nên làm vậy! Cũng không nên để cho hắn biết sự thật.
Nếu không mọi chuyện đã khác]
Sau đó Thôi Túc liền đứng lên rời đi, y cứ như bị ai hớp hồn, quên luôn nhi tử vẫn đang đứng bên cạnh.
Một hài tử mới lên 4 tuổi như Thôi Chỉ Lục đương nhiên không hiểu những lời y nói là có ý gì, cũng chẳng thấy y có gì khác lạ.
Nhóc chỉ biết cha nhóc lại sắp đi mất vì thế liền nhanh chân chạy tới ôm chân người mà nũng nịu:
"Cha! Người đừng đi mà! "
Thôi Chỉ Lục cọ cọ đôi má bầu bĩnh của bản thân vào chân Thôi Túc, đôi mắt sáng long lanh, lấy dáng vẻ nhóc ấy coi là dễ thương nhất hòng câu dẫn cha ở lại chơi cùng.
Nhưng Thôi Túc chỉ quay lại nhìn một cái rồi cười nhạt, y đưa tay lên xoa đầu hài tử, nhẹ giọng nói:
[Lục Nhi ngoan, thời gian không còn nhiều nữa! Cha phải đi]
Sau đó Thôi Túc lạnh lùng rời đi, Thôi Chỉ Lục phía sau ấm ức khóc.
Tiếng nấc của hài tử vào tai người khiến người không nhịn được mà mềm lòng.
Thôi Túc lại coi như không nghe thấy gì vẫn hướng về con đường hoa Đào mở rộng phía trước.
"Cha! Người không yêu Lục Nhi nữa sao? "
Thôi Chỉ Lục bĩu môi, lấy hết can đảm mà hỏi cha nhóc.
Nhóc cùng cha tới đây đã được hơn 2 năm nhưng số lần gặp mặt đếm đi đếm lại chưa quá một bàn tay.
Nhóc mỗi ngày đều muốn tìm cha chơi cùng nhưng Tầm Tước tỷ tỷ nói cha cần giải quyết chuyện chính sự.
Thôi Chỉ Lục phải ngoan mới được cha yêu thương bởi cha chỉ thích đứa trẻ ngoan.
Thôi Chỉ Lục rất ngoan mỗi ngày đều từ chỗ Tầm Tước tỷ tỷ học được nhiều thứ tốt.
Nhưng nhóc vẫn chẳng thể đem khoe với cha.
"Cha, tên nhóc đầu khỉ ở cuối vườn hoa Đào cũng có cha rồi! Nó còn hùa theo đám nhóc trong vườn hoa nói Lục Nhi không có cha, cũng không có phụ thân"
Nước mắt Thôi Chỉ Lục không kìm được mà rơi xuống, hài tử thút thít khóc nói ra những uất hận mà bản thân chịu phải:
"Rõ ràng...!Hức...!Rõ ràng Lục Nhi có cha...!Vì sao người lại không muốn gặp con? Huhu...!"
Bước chân Thôi Túc khựng lại, cơ thể y run run.
Y nghiêng mặt, môi mím chặt không nói một lời.
Phải đến khi Thôi Chỉ Lục khóc lớn hơn, ngồi thụp hẳn xuống đất y mới bị đánh tỉnh.
Y như bị người nắm trúng tim đen luống cuống giải thích:
[Không phải...!Ta...!Chỉ là...!Haiz]
Thôi Túc thở dài, 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều nói tiếp:
[Lục Nhi ngoan, đợi tới khi ta xử lý xong việc này con muốn gì ta cũng chiều, được không? ]
Hài tử thực dễ dàng dỗ dành, Thôi Chỉ Lục nghe tới đây liền nín khóc.
Nhóc hé mở hai bàn tay ra nhìn Thôi Túc như muốn chắc chắc xem lời y nói