Tô Hành Ý vì lẽ đó mà cảm thấy khó chịu, liên tục đưa tay đẩy Ngu Phước ra, cố gắng tìm cho bản thân một con đường thoát.
"Ngươi, buông ra"
Ngu Phước đương nhiên không hài lòng với hành động này của cậu.
Lão nhanh đưa hai tay ra bắt lấy hai bên mặt của Tô Hành Ý ép cậu phải ngẩng mặt lên nhìn lão.
Vốn còn muốn trách cứ Tô Hành Ý vài câu nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ ửng thấm đẫm nước mắt của cậu lão liền khựng lại.
Trái tim trong lồng ngực liên hồi đập nhanh vang lên tiếng thình thịch êm tai.
Khuôn mặt Tô Hành Ý vốn trẻ con nay lại thấm đẫm nước mắt.
Đôi mắt hoen đỏ vì khóc nhiều khiến Ngu Phước không nhịn được mà phạm tội.
Lão cúi người xuống hôn một cái chụt .
Tô Hành Ý bị hành động này của lão làm cho đơ người, phải mất một lúc lâu cậu mới load kịp.
"A...!Ngươi...!Ngươi...!Đồ lão già biến thái...!"
Tô Hành Ý lắp bắp một hồi liền quay lưng lại với lão, đưa tay lên liên tục lau lau chùi chùi chỗ lão hôn.
Ngu Phước ở phía sau liếm liếm môi, nhìn phu nhân của mình giống như nhím xù lông, bị lão trêu chọc giận tới mức run người.
Thấy phần tai lẫn gáy của cậu đều ửng đỏ, lộ ra ngay trước mắt lão bất giác phì cười.
Ngu Phước chu chu môi, quay lại bộ dáng vô lại thường ngày mà lên tiếng trêu chọc:
"Nương tử làm ta bị thương phải hôn hôn mới hết đau"
Tay Ngu Phước vòng qua eo Tô Hành Ý ôm cậu vào lòng, cằm lão lại tựa lên vai cậu.
Lão cố tình làm nũng liên tục dụi mặt vào hõm cổ của cậu.
Hơi thở nóng ấm liên tục phả vào nơi nhạy cảm khiến Tô Hành Ý khẽ rùng mình, cơ thể không chịu được mà nhũn xuống nằm gọn trong tay Ngu Phước.
"Ngươi...!Đủ rồi...!"
Tô Hành Ý cố gắng kéo Ngu Phước ra khỏi người cậu nhưng bất lực.
Cậu muốn chấm dứt chuyện này ngay bây giờ Ngu Phước lại không chịu.
Lão một mặt vô sỉ mà vùi mặt vào sâu hơn.
Ở nơi mà Tô Hành Ý không để ý tới đôi mắt của Ngu Phước luân chuyển qua vô tình cùng tàn nhẫn.
Tay lão nhân lúc Tô Hành Ý không chú ý mà liên tục xoa xoa bụng cậu.
Tia tàn nhẫn cùng chết chóc nơi đáy mắt càng nồng đậm khi nhớ tới chuyện Ngu Vĩnh An từng kể:
[Kiếp trước sau khi tôi tới nhận xác em ấy, mấy tên bác sĩ ấy đã nói em ấy đã từng mang thai.
Nhưng vì bị xâm phạm nhiều lần nên cái thai đã bị xảy...!]
[Bị xảy tới 2 lần]
2 lần sao? Ở đây thực sự từng có 2 lần nhưng 2 lần này là của ta.
Tương lai cũng chỉ có thể là của ta - Ngu Phước mang theo suy nghĩ chiếm hữu điên cuồng mà mân mê bụng của Tô Hành Ý, miệng liên tục rên rỉ - "Nương tử, nương tử,...!"
Tô Hành Ý bị người ôm chặt trong lòng cũng bị tiếng gọi nương tử này của lão làm cho nổi cả da gà.
Cậu lấy lại tinh thần, lấy hết sức mà đẩy Ngu Phước ra.
Nhưng lão thật sự quá dai vẫn cứ ôm cậu chặt cứng, hai chữ nương tử vẫn không dừng lại liên tục được lão thốt ta từ miệng.
Vật lộn một hồi Tô Hành Ý không biết từ khi nào đã xoay người cùng Ngu Phước mặt đối mặt, hoàn toàn bị lão nhấc lên khỏi mặt đất.
Cậu liên tục đưa hai tay ra chống trước ngực lão, thân trên cố hết sức cách xa lão càng xa càng tốt.
Thân dưới không được nghỉ ngơi mà liên tục quẫy đạp.
Đúng lúc này có một thứ gì đó từ vạt áo Ngu Phước bị lộ ra.
Tô Hành Ý khuôn mặt nhăn nhó cũng dịu lại, nhìn nhìn một hồi cậu đưa tay ra với lấy thứ đồ kia.
Cậu nhìn nhìn một hồi mới nhận ra đây là bái thiếp, một tấm bái thiếp màu đỏ máu.
Nội tâm Tô Hành Ý kêu gào có chuyện không ổn sắp xảy ra liền không thèm để ý bản thân vẫn đang trong vòng tay của ai đó mà mở bái thiếp ra.
Còn Ngu Phước cứ ngỡ phu nhân đã đồng tình để lão yêu thương liền mở mắt ra muốn cùng Tô Hành Ý tình ý một phen.
Nhưng trước mắt lão lại chỉ là một bái thiếp màu đỏ.
Nhận ra thứ Tô Hành Ý cầm là gì lông tơ Ngu Phước liền dựng đứng hết lên, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra như suối.
Lão khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, dè dặt lên tiếng:
"Nương tử, thứ đó...!không thể xem"
Vừa nói xong Ngu Phước đã phải đối mặt với cái nhìn chết chóc của Tô Hành Ý.
"NGUUU PHƯớCCCCC! NGƯơI ĐI CHẾT ĐI"
Tiếng hét của Tô Hành Ý vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Đám hạ nhân bên ngoài cũng không hẹn mà cùng nhau giật mình.
Nội tâm rối bời cũng thả lỏng, đây là mọi chuyện quay trở lại bình thường rồi?
Trong phòng, tấm bái thiếp màu đỏ trong tay Tô Hành Ý nhanh chóng biến thành hung khí, cậu liên tục cầm nó đánh vào mặt Ngu Phước mặc cho người phía dưới kêu la tới khàn cả cổ họng:
"Nương tử...!A...!đau...!Ta biết sai...!nương tử...!"
"Câm miệng lại cho ta"
Tô Hành Ý túm lấy cổ áo của Ngu Phước gằn từng chữ một.
Khuôn mặt sớm đã đen lại của cậu kết hợp với ánh mắt chết chóc thực khiến người kinh sợ.
Nhưng trong mắt Ngu Phước, Tô Hành Ý lại như nhím con xù lông chẳng có mấy sức uy hiếp.
Lão vẫn chưa nhận ra cái sai của bản thân mà cười hề hề.
Trên trán Tô Hành Ý nhiều thêm cái ngã ba.
"Cười cái con khỉ"
Cậu tàn nhẫn túm tóc Ngu Phước mà giựt.
Nhìn cái màu đỏ này thôi là biết có