Xe ngựa được làm bằng gỗ, thiết kế đơn giản dừng lại trước chùa Linh An thoạt nhìn không mấy thu hút mắt người.
Bóng xe ngựa bị người lơ đãng, chẳng ai chú ý tới thiếu niên vừa bước xuống kia.
Người tới không ai khác ngoài Ngu Vĩnh An, khác với lần trước, lần này hắn tới đây với bộ dạng của ca nhi.
Vẫn là một thân bạch y đơn giản nhưng lần này là thuần trắng, vải lụa bay trong gió khiến hắn trông giống như một tiên nhân không nhiễm bụi trần, bước đi nhẹ nhàng như đạp mây.
Mạn che mặt cũng thay mới đồng dạng, chỉ riêng mạn ngạch vẫn như cũ.
Ngu Vĩnh An bình thản tiến vào trong, theo sau là Tô Tiểu Ngạn.
Mỗi nơi họ đi qua đều thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Bởi đối lập với cỗ xe ngựa đơn sơ kia là kiện y phục trên người thiếu niên nhìn qua thôi cũng biết là đồ quý giá.
Chưa kể khí chất mà thiếu niên mang theo có điểm rất khác biệt.
Khí chất ấy đem theo sự dịu dàng như gió thu, ấm áp như nắng chiều hoàng hôn khiến người không khỏi si ngốc nhìn theo.
Mong muốn được chiếm lĩnh một phần ấm áp ấy nhưng xung quanh lại như có một vật vô hình vây hãm, khiến người khác không thể nào chạm vào.
Thêm cả người đi phía sau dù dung mạo không mấy đặc sắc lại cài trên đầu trâm vàng khảm đá quý.
Tạo hình là những đoá bạch hoa nở đan xen nhau rất tinh tế cũng rất có hồn.
Tô Tiểu Ngạn để ý thấy dù nàng ta luôn đi phía sau Ngu Vĩnh An nhưng ánh mắt của người người đều dồn hết lực chú ý vào nàng.
Nàng ta liền tự đắc, khoé môi cong lên một nụ cười tự mãn.
Tưởng chừng như bản thân quá xinh đẹp nên mới khiến người nhìn không rời mắt như vậy.
Mà không biết rằng bọn họ chỉ đang thương tiếc món đồ quý kia khi người hưởng dụng chẳng hề xứng tầm với nó.
Dung mạo kém sắc có phần phúc hậu của Tô Tiểu Ngạn thật sự chẳng mấy phù hợp với mấy món đồ rườm rà.
Những thứ càng đơn giản đôi khi lại hợp với nàng ta tới kì lạ.
Nên bộ dạng của Tô Tiểu Ngạn hiện tại khá kỳ cục, thiếu điều trang điểm phấn son lộng lẫy chuẩn trở thành trò cười cho người khác.
Ngu Vĩnh An hiểu lẽ này nhưng hắn cũng chẳng có ý lên tiếng nhắc nhở nàng bởi chính hắn là kẻ đứng sau trò đùa này.
Càng được chú ý Tô Tiểu Ngạn càng chìm sâu trong mộng tưởng.
Dáng đi của nàng ta cũng không câu lệ nữa mà ngẩng cao đầu, ngạo nghễ bước đi.
Bộ dáng dương dương tự đắc không coi ai vào mắt.
Ngu Vĩnh An lười để ý tới Tô Tiểu Ngạn nhanh rời mắt đi, hắn liếc nhìn xung quanh một hồi chợt nhận thấy có điều gì đó rất khác lạ.
Hắn khi này mới nhớ tới sau khi Lý Thu Sinh bị hắn vạch mặt ở đây Tô Hành Ý đã thay hết người làm cứu tế, ngay cả trù sư cũng thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm Tô Hành Ý chính là lựa chọn trù sư mà cậu yêu thích nhất, cũng là người mà cậu tin tưởng nhất tới nấu ăn ở đây.
Vậy mà tình cảnh hiện tại so với ngày hôm qua chẳng có mấy chuyển biến.
Vẫn là những con người nằm vật vờ nhẫn nhịn cơn đói.
Đám nhóc tỳ còn khóc gào đòi sữa tới khản cả họng.
Đang rơi vào suy nghĩ, đột nhiên Ngu Vĩnh An bị người đâm trúng suýt nữa té ngã.
Hắn suýt xoa thầm rủa trong lòng bản thân hôm nay bước chân trái ra cửa hay sao mà xui tới vậy.
Tới khi nhìn xuống lại thấy một nữ hài mặc vải bố, tùy tiện búi hai chỏm tóc, tầm 5-6 tuổi đang ngã ngồi trên đất.
Ngu Vĩnh An ngay lập tức câm nín, lần trước là mỹ nhân, lần này lại là tiểu muội tử, sao ông trời cứ ép hắn đóng vai ác vậy trời?
Tô Tiểu Ngạn bên kia thấy thế liền nhíu mày khó chịu, một mặt khinh bỉ nhìn nữ hài.
Nhìn lại lại thấy trên kiện y phục trắng ngần của Ngu Vĩnh An dính bụi bẩn do tiểu muội tử gây ra nàng ta liền tức giận, miệng nhanh hơn não, quát lớn:
"Cái thứ bẩn thỉu kia không có mắt nhìn sao lại đụng trúng tiểu thiếu gia nhà ta? "
Nàng ta vừa nói vừa cúi đầu phủi đi lớp bùn đất dính trên y phục của Ngu Vĩnh An.
Một mặt bỏ mặc tiểu muội tử ấm ức vẫn ngồi trên đất.
Thấy tiểu muội tử thút thít khóc nàng ta liền trừng mắt, mắng người càng dữ dội hơn:
"Khóc cái gì mà khóc? Oan ức