"Nhóc Mộ! Ta tới rồi nè"
Ngu Vĩnh An chưa tới cửa lều giọng đã vang xa.
Người trong lều vừa nghe liền biết ai tới cũng cất giọng lanh lảnh đáp lại:
"Tên ngụy quân tử, sao giờ ngươi mới tới? "
Cửu Mộ nhanh chóng vén cửa lều bước ra, vừa nhìn thấy Ngu Vĩnh An cơ thể nó liền khựng lại kinh ngạc nhìn hắn.
Ngu Vĩnh An cũng chẳng kém, cả cơ thể hắn cũng đình chỉ, sốc nặng khi nhìn thấy Cửu Mộ.
>
Cả hai không hẹn mà đồng thanh song cùng giật mình vì độ ăn ý của nhau.
>
Ngu Vĩnh An kinh ngạc, nghi ngờ nhìn người trước mắt song hắn vén tay áo lên để lộ vết cắn dữ tợn.
"Ta là người hôm qua cứu người trong lều"
"Ta là Cửu Mộ"
Nhóc Cửu Mộ nhe răng ra khoe hàm răng sắc nhọn của bản thân như muốn chứng thực.
[ ...!]
[ ...!]
[ ??? ]
[ ??? ]
>
Cả hai kinh hoàng, đồng thanh hô lớn khi phát hiện ra sự thật động trời.
Ngu Vĩnh An trầm ngâm ngồi một chỗ mà nghi ngờ nhân sinh.
Ngày hôm nay hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác tới tìm hắn.
Nhóc Cửu Mộ ngày hôm qua cơ thể còn lấm lem bùn đất nay đã tắm rửa sạch sẽ, thay sang một kiện y phục mới.
Bộ dáng nhóc con này thoạt nhìn qua cũng rất thuận mắt, khuôn mặt tròn cùng đôi má bầu bĩnh trông rất khả ái.
Làn da trắng sáng cùng môi hồng chúm chím, đôi mắt xếch cùng mi tâm nhíu chặt có phần hung dữ nhưng khi kết hợp với vẻ ngoài non nớt lại khiến Cửu Mộ trông rất manh.
Cũng dễ thương đó chứ nhưng cái nết thì không
Ngu Vĩnh An sợ nhóc Mộ buồn nên chỉ giấu những lời kia trong lòng chứ không phải hắn sợ bị cắn đâu.
Hắn thề hắn mà nói điêu con lợn biết bay kiếp trước hắn thấy bị người đem đi nướng ăn.
Quay lại vấn đề chính, nhìn thấy vết chu sa màu hồng nhạt nhoà giữa trán Cửu Mộ hắc tuyến trên trán Ngu Vĩnh An dày thêm một tầng.
Con lợn ngậm tỏi!!! Không phải Thôi Chỉ Lục từng nói ca nhi ở thế giới này bản tính đều là yếu đuối, hiểu chuyện không cũng là người hiền thục, đoan trang.
Nếu có tính cách ngang ngược, ngông cuồng, người đó không phải là nhân vật phụ thì cũng là nhân vật phản diện hay sao? Vậy cái tên nhóc này là thứ gì?
Thôi Chỉ Lục: Ủa? Tui có nói vậy hở?
Ngu Vĩnh An nghĩ nghĩ một hồi, cố gắng truy tìm trong trí nhớ của Thôi Chỉ Lục xem liệu có ca nhi nào như Cửu Mộ hay không.
Hay trong tình tiết tiểu thuyết có ai như nhóc Mộ từng xuất hiện ngang.
Nhưng kết quả rất rõ ràng, não bộ Ngu Vĩnh An hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng hắn bó tay, từ bỏ không nghĩ nữa.
Bên này Cửu Mộ ngồi ngay bên cạnh Ngu Vĩnh An, tay nó chống cằm, mặt đen lại cũng nghi ngờ nhân sinh không kém.
Nam nhân bên cạnh hôm qua vẫn còn là thiếu niên kiêu ngạo, ngang ngược hôm nay lại thành ca nhi.
Không những thế thân phận còn là tiểu thiếu gia Ngu Gia.
Hẳn nào hôm qua nó chửi người Ngu Gia con người này lại một mặt hắc khí, khó chịu nhìn nó.
Haiz! Đúng là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra - Ngu Vĩnh An cùng Cửu Mộ không hẹn mà cùng một suy nghĩ.
Ngu Vĩnh An sau khi bình ổn lại tâm tình liền nhanh chóng đứng dậy đi vào trong lều.
Dù sao cũng là nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh việc hắn từng hứa hắn chắc chắn sẽ làm.
Vừa vào Ngu Vĩnh An lại được thêm một trận kinh hách:
"Á! Má nó!!! Liêu Quân, ngươi đứng đó từ khi nào vậy? "
Ngu Vĩnh An đưa tay lên vuốt ngực bình ổn lại con tim yếu đuối.
Ôi con lợn mập! Doạ chết lão tử rồi!
Ngu Vĩnh An vốn là người kiên định nhưng sau khi trải qua hai cú sốc vừa rồi tâm tình của hắn dao động không thôi.
Nay lại bị người doạ nội tâm mong manh dễ của hắn thật sự chịu không nổi, hắn vuốt vuốt ngực cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Lần sau hắn ra đường chắc phải cầu thần khấn phật phù hộ bình an trước mới được.
Chứ cứ thế này chỉ mấy ngày nữa thôi là hắn cùng Thôi Chỉ Lục đi sang thế giới khác dạo chơi luôn cũng nên.
Liêu Quân không biết từ khi nào đã đứng ngay trước cửa lều, hai tay bưng một thau nước.
Thau nước được làm bằng đồng, ánh lên tia vàng khiến Ngu Vĩnh An có chút loá mắt.
Bộ dáng của Liêu Quân so với ngày hôm qua vẫn vậy, vẫn thảm hại tới đáng thương.
"Đầu ngươi bị sao vậy? "
Ngu Vĩnh An chợt nhận ra điểm khác biệt, trên đầu Liêu Quân mới đó đã nhiều thêm một vết thương.
Vết thương khá lớn nên cậu phải băng quanh đầu, trên vải còn rỉ ra vết máu đỏ tươi chói mắt.
Hắn nhìn Liêu Quân một hồi sau đó quay qua nhìn Cửu Mộ.
Nhóc con bị người chỉ điểm liền chột dạ, đôi mắt nó láo liêng, tránh