Từ ngày mà ba nó mất cũng đã một tuần nó cứ nhốt mình trong phòng không ăn uống gì cả, ai hỏi gì cũng không chịu trả lời, nếu có trả lời thì cũng ậm ự cho qua, nó cứ như người tự kỉ vậy.
- Ánh mày ăn chút gì đi mấy hôm nay mày không ăn gì rồi sao mà mày chịu nổi đây?- Cô đem cháo vào phòng nó nhưng nó không thèm ăn một miếng.
Nó cứ nhìn suốt tấm hình của ba nó cả tuần nay.
- Để cho tôi- Cậu đi vào phòng nó
- Ừa vậy anh khuyên nó đi- cô đi ta khỏi phòng
- Em định như vậy đến bao giờ?- Cậu ngồi xuống cạnh nó
- Trước khi ba em đi ông ấy nói tôi phải chăm sóc cho em, em cứ như vậy làm sao tôi ăn nói với ba em đây?- Cậu nói xong thì đặt tô cháo xuống bàn và ôm nó vào lòng
- Em cứ khóc cho đã đi, sau đó phải phấn chắn lên cố gắng sống thật tốt, em còn phải tìm chị hoàn thành tâm nguyện cho ba em nữa- Cậu nói xong nó cũng bất đầu khóc như mưa làm ướt cả áo cậu.
Cậu nhìn nó như vậy cũng đau lòng lắm chứ.
......................
- Mày chịu ra khỏi phòng rồi hả?- Cô thấy nó chịu bước ra khỏi phòng cô cảm thấy rất vui mừng
- Ừa, xin lỗi mày nha đã làm mày lo lắng rồi- nó nắm tay cô
- Có gì đâu chúng ta là bạn tốt mà- Cô
- Cảm ơn hai người đã giúp tôi lo đám tang cho ba tôi- nó quay sang nói với anh và cậu
- Có gì đâu cô là bạn của Thư cũng