Tinh thần Alpha
(Edit: Mèo Bay, Beta: Andy/Do not reup)—
Sức khỏe của Hoắc Chi Trĩ sau khi phẫu thuật thành công bình phục rất nhanh. Bác sĩ chủ trị đã từng tự mình ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cho Hoắc Chi Trĩ gọi đây là một kỳ tích y học, không dám tin bản thân ông lại có thể chữa trị cho một bệnh nhân đến mức này.
Chuyện này… thực ra cơ thể con người bình thường đúng là không thể làm được đến mức này.
Nguyên nhân chân chính là khả năng nuôi dưỡng trong tinh thần lực mạnh mẽ của Lục Chỉ.
Tinh thần lực vận chuyển ngay cả trong lúc vô thức, không chỉ giúp kéo Hoắc Chi Trĩ từ quỷ môn quan trở về, mà cuối cùng còn tiện thể tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, giúp Hoắc Chi Trĩ chữa thương toàn thân, tăng hiệu suất quá trình hồi phục của cậu ta. Đương nhiên, hồi phục nhanh như vậy chắc chắn rất tiêu hao tinh thần lực, chỉ ở thời điểm đối mặt với cái chết thì người có tinh thần lực mới có thể phát động năng lực này, nhưng hiệu quả thì không ai có thể đảm bảo.
Quay lại trạng thái bây giờ của Hoắc Chi Trĩ, chỉ có thể nói thiết lập tinh thần lực vô hạn của Tang Thi Vương thật sự quá
bug.
Tuy vậy, bản thân Lục Chỉ đã không còn nhớ rõ hóa ra hắn có thể mạnh như vậy. Vì vậy, ngày hôm nay mắt hắn trông ra núi tuyết đằng xa, rưng rưng nói với Cố Kinh, tuy rằng hắn có thể ngồi xuống nhưng chân chẳng còn chút cảm giác nào, cũng không biết sau này có thể đứng lên được nữa hay không; ngày mai quay sang rì rầm với Cố Kinh, nói cả người đều khó chịu, Cố Kinh hôn nhẹ một cái mới có thể đứng lên.
Cố Kinh Bạch chỉ quan tâm lúc Lục Chỉ làm loạn muốn ngồi dậy rồi kiên quyết không thèm liếc mắt đến hắn nữa, nếu y thật sự để ý đến tên kia, có lẽ ánh nắng xán lạn trêи người hắn sẽ hận không thể rọi sáng toàn vũ trụ mất.
“Cậu không đau.” Cố Kinh Bạch thuật lại sự thật.
“Không, em đau!” Lục Chỉ đấm ngực dậm chân, nhập vai nhân vật cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ không biết xấu hổ, “Khắp cả người từ trêи xuống dưới đều đau, em là Omega trời sinh nhu nhược, Alpha các anh làm sao mà đồng cảm được?”
[Andy: chương trước viết hai người là bạn bè nên mình đã để xưng hô là mình-cậu, nhưng sang chương này mới biết Lục Chỉ gọi “Cố Kinh” là ca ca nên chuyển sang xưng hô anh-em nhé]Cố Kinh Bạch: “???” Y chỉ có thể thay đổi một thuyết pháp khác: “Nếu như cậu đau, chứng tỏ chân của cậu vẫn còn tri giác, không cần lo lắng cả đời sẽ phải làm bạn với xe lăn, vui chưa?”
Lục Chỉ: “…..” Cái tên Alpha này thật vô tình, nhưng mình thích.
“Chờ tôi làm việc xong sẽ đẩy cậu ra ngoài tắm nắng. Hôm nay vốn định đi vườn hoa trong bệnh viện, hay là đi xa một chút đến công viên nhỏ cạnh bệnh viện nhé?” Cố Kinh Bạch chuyển đề tài, chỉ lo Lục Chỉ sẽ lại nói linh tinh với y, “Trêи đường thuận tiện mua ít kem que, ngày hôm nay cậu có thể lén ăn hai cái, được không?”
“!!!!” Quả nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn không kìm được lòng mà quan tâm mình! Anh ấy thích mình!
Cố Kinh Bạch đọc hiểu suy nghĩ của Lục Chỉ trong một nốt nhạc, không thể không nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích: “Chúng ta là đồng nghiệp ở Cục Quản lý Thời Không, tôi đương nhiên phải quan tâm cậu rồi, Lục Chỉ.”
Lục Chỉ đáp lại Cố Kinh Bạch bằng một nụ cười đánh đố mang ý “anh mắc bệnh trung nhị thật rồi, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó”.
Cố Kinh Bạch cực kỳ bất đắc dĩ.
Mỗi ngày Cố Kinh Bạch phải đến bệnh viện làm bạn với Lục Chỉ, một mặt là sợ Lục Chỉ bất tri bất giác sử dụng tinh thần lực quá độ, thật sự tự tìm đường chết ở thế giới nhỏ; một mặt là đang không ngừng nỗ lực thuyết phục Lục Chỉ tin vào sự tồn tại của Cục Quản lý Thời Không.
Mà bản thân Lục Chỉ lại hoàn toàn tin tưởng rằng mình chính là nhân cách thứ hai của Hoắc Chi Trĩ, đã thế còn khá hài lòng tiếp thu cái tên “Lục Chỉ” này, bởi vì nhân cách thứ hai nào mà chẳng thích có một cái tên mới để phân biệt với chủ nhân cơ chứ? Hắn thậm chí còn cảm thấy hắn bề ngoài là Omega nhưng tinh thần lại là Alpha, chỉ là sinh nhầm trong thân thể này thôi!
Hắn trước sau như một tự bào chữa cho bản thân một cách cực kỳ logic như vậy.
Một khi Cố Kinh Bạch cố tình nói ra những từ ngữ kiểu như “không gian mười chiều”, “nhiệm vụ của cố chủ”, “Tang Thi Vương”, hoặc giả sử bỗng dưng lấy đồ vật từ túi không gian, thậm chí còn để Lục Chỉ nhìn thấy vật phẩm vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới nhỏ này, hắn sẽ phát động kỹ năng thiên phú “ngoảnh mặt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ”, vứt tất cả nhưng đồ vật không hợp lý ra sau đầu, sau đó sẽ tự động hợp lý hoá hành vi của Cố Kinh bằng cách não bổ tự giải thích gì đó.
Sau khi thử nghiệm đến lần thứ mười, Cố Kinh Bạch đành chấp nhận số phận, Lục Chỉ xuất hiện loại hành vi này khả năng cao là do trong tiềm thức hắn không chịu thừa nhận mình là Tang Thi Vương Lục Chỉ.
Mục đích sâu xa dẫn đến trạng thái tâm lý này có hai loại:
Hoặc là, Lục Chỉ vì tư lợi, độc chiếm thân thể dân bản địa của thế giới nhỏ chỉ để lừa mình dối người tin rằng, một khi hắn xuyên qua trở thành người của thế giới nhỏ — nơi mà “con người” nắm vị trí chủ chốt thế giới — hắn và Cố Kinh Bạch có thể trở lại bầu không khí hòa hợp như xưa, bắt đầu lại từ đầu.
Hoặc là, thời điểm Lục Chỉ xuyên qua đã chủ động nhồi vào đầu chính mình ám chỉ tâm lý, bởi vì một khi hắn nhớ đến không gian mười chiều, thế giới nhỏ có thể sẽ ngay lập tức bài xích một kẻ “khách lén qua sông” như hắn, đến lúc đó Hoắc Chi Trĩ mất đi tinh thần lực mạnh mẽ chống đỡ, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
[Em cảm thấy khả năng nào cao hơn?] Cố Kinh Bạch hỏi ý kiến trợ lý nhỏ AI qua quang não.
Trợ lý nhỏ AI: [Qua phân tích lý tính các hình thức hành vi của Lục Chỉ, tính khả thi của khả năng sau chỉ có một phần vạn, tính khả thi của khả năng trước là 9999 phần còn lại. Bởi vì Lục Chỉ chính là kiểu người có tư tưởng ích kỷ tiêu chuẩn, khi hắn còn là con người thì cân nhắc làm thế nào để thành lập đế quốc kinh tế thuộc về hắn, khi hắn biến thành tang thi thì cân nhắc làm thế nào để tang thi thống trị trái đất, còn khi trong đầu hắn chỉ có tình yêu thì… anh hiểu rồi đấy.]
Lý trí của Cố Kinh Bạch cũng cho ra kết luận như vậy, y sớm đã tiếp thu kinh nghiệm từ thế giới nhỏ kia, Tang Thi Vương ngoài mặt nhìn thì có chút ngu ngơ, nhưng có trời mới biết sau lưng có bao nhiêu dã tâm.
Nhưng mà…
Cố Kinh Bạch vẫn do dự.
Trợ lý nhỏ AI không thể không làm hết chức trách của một trợ lý thuần túy đi theo trường phái lý tính, nhắc nhở Cố Kinh Bạch: [Anh vẫn luôn là người tôn sùng chủ nghĩa lý trí mà, trưởng phòng Cố, phải kiên định với niềm tin của anh.]
Phải rồi, trợ lý nhỏ AI nói đúng.
Cố Kinh Bạch mạnh dạn kiên định với suy đoán thứ hai.
Trợ lý nhỏ AI: [????]
Cố Kinh Bạch vẫn muốn làm một người suy nghĩ thuần túy theo chủ nghĩa lý tính, nếu có thể như một cái máy giống trợ lý nhỏ AI, trong thế giới chỉ có 0 và 1, đúng và sai thì thật hoàn mỹ. Nhưng nhìn chung lối suy nghĩ của y cho thấy y vẫn chưa hoàn toàn làm được. Cảm tính chung quy vẫn chiếm phần nhiều, tuy vậy y vẫn cho ra được một lý do tương đối hợp lý: [Nếu như Lục Chỉ chỉ muốn ngụy trang thành dân bản địa, lấy đức hạnh của một tên ung thư não giai đoạn cuối như hắn, có muốn làm cũng phải chọn một tên Alpha có nhiều tiền nhất, có quyền lực nhất.]
Thân thể Omega không phải là lựa chọn sáng suốt, trừ phi Lục Chỉ che giấu sở thích gì đó không muốn cho ai biết.
Trợ lý nhỏ AI: … Cũng có hơi hơi bị thuyết phục.
Trợ lý nhỏ AI quyết định không xoắn xuýt mục đích của Lục Chỉ nữa, bởi vì chuyện này rất vô nghĩa: [Anh có ý kiến gì về dị năng của Lục Chỉ không? Cấp trêи cần một cái báo cáo phân tích, hắn quá nguy hiểm, dĩ nhiên chúng ta cũng không biết đến cùng là hắn còn lá bài nào chưa lật.]
Theo lời Lục Chỉ tự nói, dị năng của hắn là
muốn gì được nấy. Nhưng cũng không phải là hắn có thể làm được mọi chuyện, mà dường như Lục Chỉ chỉ có thể lựa chọn được một dị năng ban đầu dựa vào cảm giác. Chọn ra dị năng mà hắn thích nhất, muốn có được nhất, một khi đã định thì sẽ không thể thay đổi nữa. Giống như trong game “Kế Hoạch Z”, Lục Chỉ có mong muốn không ngừng tăng cường sức mạnh nên chiếm được dị năng nuốt chửng, nhưng hắn sẽ không thể điều khiển tang thi.
Trong [Thế giới nhỏ 156], Lục Chỉ lựa chọn dị năng điều khiển tang thi. Nhưng nếu chỉ có năng lực như vậy thì hắn làm cách nào mà từ không gian mười chiều cưỡng ép xuyên qua, rồi lại chuẩn xác xuyên vào thân thể Hoắc Chi Trĩ?
[Anh cảm thấy dị năng của hắn không chỉ là khống chế tang thi, mà giống kiểu hệ điều khiển, thao túng.] Cố Kinh Bạch cho ra kết luận dựa trêи quan sát của mình, tạm thời chỉ có thể suy đoán đến bước này. Chỉ cần Lục Chỉ muốn, hắn không chỉ có khả năng khống chế tang thi mà còn có khả năng khống chế con người, thậm chí có thể khống chế một cá thể trong một chiều không gian khác nào đó, có điều cái tai hại của loại điều khiển cá thể vượt thời không này là hắn phải dốc toàn lực xuyên đến thân thể đối phương.
Trợ lý nhỏ AI rất vui mừng, Cố Kinh Bạch mặc dù có hơi cảm tính đối với vấn đề của Lục Chỉ, nhưng khi phân tích những chuyện khác thì vẫn là trưởng phòng Cố mà trợ lý nhỏ quen biết: [Em sẽ báo cáo lên trêи.]
Sau khi ngắt liên hệ với trợ lý nhỏ AI, Cố Kinh Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Chỉ đã có thể tự mình ngồi dậy, đang vui vẻ tươi cười với y.
“Vẫn còn phải làm việc à?” Lời này của Lục Chỉ ý ngoài mặt chữ là: có muốn nghỉ ngơi chút không, mau mau nhìn em này.
“Đúng thế.” Lời này của Cố Kinh Bạch ý ngoài mặt chữ là: không nhìn.
“Ò.” Lục Chỉ ủ rũ cúi đầu, hai cái tai cụp xuống, triệt để biểu diễn tư thế như thế nào gọi là “cúi”, “Vậy thì anh cứ bận đi. Chỉ là em muốn nói, anh khổ cực như vậy, cái đồ bạn tốt kia không thể quan tâm anh một chút sao? Nó thì sướиɠ rồi. Đổi thành em, em nhất định không nỡ, nhất định sẽ một ngày ba bữa mà quan tâm anh.”
Lục Chỉ đã biết đến sự tồn tại của Lâm Nhiễm, đồng thời kế thừa một cách hoàn mỹ thái độ của Hoắc Chi Trĩ đối với Lâm Nhiễm, vô cùng không vừa mắt. Động một chút là phải bôi xấu Lâm Nhiễm trước mặt “Cố Kinh”. Bạn thân nhất của “Cố Kinh” chỉ có thể là hắn!
Đương nhiên, Lục Chỉ cũng biết chuyện “Cố Kinh” nói với bên ngoài y là AA luyến.
Lục Chỉ không thấy có bất cứ vấn đề gì với chuyện này, dù sao tinh thần của hắn cũng là Alpha mà. Cố Kinh thích A, hắn là A. Hai người bọn họ chẳng phải là một cặp trời sinh sao?
Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười nhưng vẫn cố nén không tiếp lời với Lục Chỉ, bởi vì công việc trước mắt của y thật sự rất quan trọng. Y muốn nhanh chóng làm rõ liên hệ giữa Hoắc Chi Trĩ và thế giới nhỏ, phân tích nguyên nhân tại sao nhân vật phản diện ác độc lại có thể trở thành nhân vật trụ cột, nếu tìm được nguyên nhân, nói không chừng có thể chuẩn bị phương án phòng ngừa thế giới nhỏ tan vỡ lần thứ hai, Lục Chỉ cũng sẽ không cần lúc nào cũng chờ trong thân thể Hoắc Chi Trĩ nữa.
Trước mắt mới chỉ biết, những thay đổi tạm thời trong nội dung sẽ không ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới nhỏ.
Nhân vật phản diện ác độc Hoắc Chi Trĩ trong khoảng thời gian này vốn phải lên sàn diễn. Cậu ta không phục Lâm Nhiễm vì đầu tư vào các chương trình giải trí mà lên hương nên liều mạng mua thuỷ quân gây sóng gió trêи mạng, tổng hợp các bài viết bôi nhọ Lâm Nhiễm bị bao dưỡng làm tiểu tam, hắc Lâm Nhiễm vào chỗ chết.
Và rất hiển nhiên là Lục Chỉ đang nằm trêи giường bệnh cũng không có cách nào thân tàn chí kiên thay Hoắc Chi Trĩ hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này.
Cố Kinh Bạch tranh thủ mấy ngày này xem qua toàn bộ kịch bản “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh” của biên kịch gửi tới. Bản cũ hay bản mới đều là do cùng một biên kịch viết, nhưng năm đó cô vẫn còn là một kẻ mờ nhạt mới chập chững vào nghề, thiếu chút nữa bị cướp luôn cả quyền tác giả, bây giờ thì đã là biên kịch hàng đầu, thành danh đã lâu.
Nói thật, hai cái kịch bản mới cũ này chênh lệch quá nhiều.
Vai chính Lâm Nhiễm trong bản cũ là kiểu vai chính tiêu chuẩn trong thị trường văn máu chó kiểu cũ, nhát gan bần cùng nhưng tính cách cứng cỏi, không sợ cường quyền, vì xem thường đồng tiền dơ bẩn nên mới được tổng tài bá đạo chú ý tới, cảm thấy cậu và mấy kẻ đê tiện yêu diễm khác không giống nhau. Thiết lập tính cách Lâm Nhiễm trong bản mới lại là một tổ hợp đặc điểm của vai chính thị trường điềm văn, nào ngốc nào bạch nào ngọt, vận may thì kinh người, nói chung là rất! biết! sinh! con! Cũng coi như là hưởng ứng lời kêu gọi mỗi nhà sinh hai con theo một ý nghĩa nào đó.
Mà phần được cải biên nhiều nhất cũng không phải là thiết lập tính cách vai chính thụ, mà là ứng cử viên nhân vật chính công.
Vai chính công trong bản cũ là bá tổng Alpha cưỡng ép yêu đương, nhưng ở trong bản mới, kết cục của hắn chỉ có thể là nước mắt sau song sắt. Nói thật, Cố Kinh Bạch cảm thấy điểm này rất có đạo lý. Tên bá tổng công này nào là cưỡng ɖâʍ, nào là giam cầm phi pháp, cuối cùng lại còn cạnh tranh kinh tế không lành mạnh, hắn không ngồi tù thì lưới trời có mà rách toang.
Mà kéo theo chuyện bá tổng công bị mất quyền thi đấu, nam phụ thâm tình luôn chiếm được nước mắt đau lòng của khán giả trong bản cũ, cũng chính là Cố Kinh Bạch trong vai trò lốp xe dự phòng chất lượng cao Cố Kinh, cứ vậy mà thượng vị thành công, trở thành ứng cử viên công chính quy duy nhất.
Nói đơn giản hơn thì bản mới chính là truyện đồng nhân của bản cũ, công cũng bị đổi luôn, lại còn là do chính tay tác giả tự mình khai đao.
Lâm Nhiễm ngoại trừ qua lại với bá tổng công Alpha, cũng là cha ruột của Nhân Nhân ra, sau khi sinh hạ con trai thì chỉ có mình Cố Kinh.
Cố Kinh Bạch xem đến đoạn này quả
thực thấy tê hết cả da đầu, may là y xuyên qua đúng lúc, cản lại chuyện Lâm Nhiễm và Cố Kinh chính thức quen nhau. Trong bản mới, đêm đó hai người bọn họ sau khi cầu hôn mới nhận ra tâm ý của nhau, quyết định quen nhau một cách nghiêm túc. Nếu chỉ vì người ta có con mà nói không yêu thì cũng quá cặn bã rồi.
Tuy rằng Cố Kinh Bạch nghĩ thôi cũng thấy sợ, nhưng rõ ràng bên phía đầu tư không thấy vậy, bọn họ thậm chí rất tự đắc với cái bản mới này, bỏ rơi tra nam, dũng cảm theo đuổi mùa xuân thứ hai, đúng là biểu hiện của một Omega vô cùng độc lập.
Nhưng vấn đề là…
Nói đi cũng phải nói lại, không phải vai chính Omega thụ vẫn phải dựa vào Alpha đó sao? Chẳng qua là từ dựa vào bá tổng đi lên đỉnh cao đời người đổi thành dựa vào nam phụ thâm tình đi lên đỉnh cao đời người, chỉ có đổi thang chứ không đổi thuốc.
Độc lập ở chỗ nào?
Sao bảo phải thảo luận sâu sắc vấn đề bất bình đẳng giới tính trong xã hội? Cuối cùng chẳng phải vẫn là kết cục nhiều con nhiều phúc, trở về đề tài gia đình à?
Ý của Cố Kinh Bạch không phải là bà chủ gia đình thì không tốt, y cũng có thể hiểu được sự hi sinh và chịu khổ của người nội trợ trong gia đình, chỉ là, y muốn đề cập đến chuyện “Omega có thể có sự nghiệp của riêng mình”. Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống chứ không phải là toàn bộ, không có tình yêu cũng không chết được. Đoàn phim đã cam kết sẽ cho ra một nội dung mới mẻ lạ tai, kết quả tổng kết lại cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, nội hàm cuối cùng vẫn là dựa vào lấy chồng để vượt lên giai cấp.
Lục Chỉ cho dù là một tí teo cô quạnh cũng không chịu được, bắt đầu lầm bầm làu bàu với Cố Kinh Bạch.
Lục Chỉ: [Anh ơi, sao rồi?]
Lục Chỉ: [Anh ơi, anh vẫn bận hả?]
Lục Chỉ: [Anh ơi, em chỉ muốn nói, nhìn thấy anh cau mày là lòng em lại thấy đau, có vấn đề gì anh cứ nói đi, để em giúp anh được không?]
Cố Kinh Bạch bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Lục Chỉ, mở miệng nói: “Cũng không có việc gì làm khó tôi cả, chỉ là nghĩ tới một số chuyện không hài lòng cho lắm. Cậu nói xem, tại sao cứ nhất định phải là A gánh vác việc bên ngoài, O gánh việc trong nhà vậy?”
Lục Chỉ bị hỏi cũng ʍôиɠ lung, dựa theo lý giải của chính mình mà nói: “Anh muốn nằm chơi ở nhà không cần làm việc sao? Em có thể nha, em nuôi anh!”
“…” Tâm tình Cố Kinh Bạch vốn đang bốc hỏa, bị Lục Chỉ nói lung tung chặn ngang như vậy, lập tức chỉ còn sót lại vừa tức vừa buồn cười, “Không phải tôi muốn nằm chầu ở nhà.”
“Vậy thì ai muốn nằm chầu ở nhà?”
“Không có người nào muốn nằm chầu ở nhà cả!”
“Được rồi, chúng ta đều là những con người độc lập cuồng công việc của thời đại mới.” Bất kể chuyện gì Lục Chỉ cũng đều có thể thuận theo Cố Kinh, bởi vì sự thật là chuyện gì hắn cũng làm được, “Chỉ cần anh vui thì em cũng vui.”
Một tia sáng lóe lên, Cố Kinh Bạch sau khi được Lục Chỉ đánh bậy đánh bạ nhắc nhở, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Y dựa vào bàn, từ trong bản ghi chép của hội nghị trao đổi tìm được phần chia sẻ kinh nghiệm nhiệm vụ của một đồng nghiệp, trong đó cũng nhắc tới tình cảnh chủ thể trong thế giới nhỏ từng suýt nữa hủy diệt thế giới. Vị đồng nghiệp này của Cố Kinh Bạch từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, nhưng bởi vì lo lắng nên vẫn đi theo hỗ trợ bên cạnh vai chính, nhờ vậy mà mơ mơ hồ hồ qua cửa.
Mãi cho đến lúc làm báo cáo phân tích, vị đồng nghiệp kia vẫn sống chết không nghĩ ra được thế giới nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho đến hôm nay, Lục Chỉ đã mang đến cho Cố Kinh Bạch một linh cảm —— anh vui thì em cũng vui.
Nói không chừng đây chính là nguyên nhân, cảm xúc của nhân vật trụ cột mới là yếu tố tuyệt đối ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới nhỏ. Hỗ trợ đối phương thuận lợi đi tới kết thúc đoạn cuối nội dung, chờ thế giới nhỏ hoàn toàn ổn định lại thì liên hệ giữa thế giới nhỏ và nhân vật trụ cột sẽ tự động tách ra, không cần lo thế giới bị hủy diệt mất nữa.
Đương nhiên, để phòng ngừa vạn nhất thì tốt hơn hết vẫn nên nghiệm chứng trước một chút.
Trước mắt thì… Cố Kinh Bạch tập trung vào Lục Chỉ: “Chúng ta đi tắm nắng đi.” Nói theo một cách nào đó thì Lục Chỉ cũng chính là đại biểu cho ý chí của Hoắc Chi Trĩ rồi nhỉ?
“Không làm nữa ạ?”
“Cậu quan trọng hơn công việc.”
“À thế à, em sẽ giả vờ tin vậy.” Lục Chỉ dù nói thế nhưng rõ ràng trông vui ơi là vui, sốt ruột hoảng loạn hận không thể tự mình trèo lên xe lăn rồi lập tức xuất phát.
Cố Kinh Bạch đúng hẹn đẩy Lục Chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, cũng nói bóng gió đến tâm tình bất thường của Hoắc Chi Trĩ trước khi xảy ra tai nạn. Chuyện Hoắc Chi Trĩ xảy ra tai nạn giao thông hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, trong nội dung kịch bản không có đoạn này bởi vì cả tối cậu ta đều ở nhà xem “Kim Dạ Hữu Hi” chứ không có suy nghĩ háo hức đến tận hiện trường để hóng chuyện.
Về lý do tại sao Hoắc Chi Trĩ trong thế giới nhỏ lại có sự khác biệt như vậy thì Cố Kinh Bạch vẫn chưa nghĩ ra, y vẫn còn thiếu nhiều thông tin. Nhưng ít ra hiện tại y đã biết được là lúc ra khỏi cửa Hoắc Chi Trĩ vẫn rất vui vẻ, cái tâm tình kiểu không thể chờ được nữa muốn đến xem Lâm Nhiễm bị vả mặt được Lục Chỉ miêu tả vô cùng sinh động.
Hoắc Chi Trĩ vừa lái xe vừa không quên hóng phát sóng trực tiếp trêи điện thoại, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết đặc sắc nào dù là nhỏ nhất.
“Lái xe không cẩn thận, người thân hai hàng nước mắt.” Cố Kinh Bạch nhìn Lục Chỉ chăm chú, không thể không xen mồm một câu, “Lúc lái xe phải tập trung, hiểu chưa? May là không đâm vào người qua đường, chỉ có cậu gặp chuyện, nhưng ngay cả cậu cũng bị xe cấp cứu tha về.”
Tuy rằng Hoắc Chi Trĩ mới là người lái xe lỗ mãng, nhưng Cố Kinh Bạch vẫn có chút không yên lòng với Lục Chỉ.
“Biết rồi, biết rồi, sau này em chắc chắn sẽ không thế nữa.” Lục Chỉ đáp ứng rất sảng kɧօáϊ, hắn không phải nhân cách chính nhưng là nhân cách thứ hai của Hoắc Chi Trĩ, thậm chí còn mạnh hơn, có đầu óc và tinh thần của Alpha đó nha!
Tính khí của Hoắc Chi Trĩ rất ghê gớm, nói cách khác chính là khi làm việc gì cũng rất dễ bị tâm tình của mình làm ảnh hưởng. Lúc ra khỏi cửa như vậy, xảy ra tai nạn cũng như vậy. Lục Chỉ nghĩ nát óc rồi lại rơi vào trầm tư, nói với “Cố Kinh” chút cảm giác vụn vặt mà hắn gom được trong trí nhớ, khi ấy Hoắc Chi Trĩ vốn đang tràn đầy phấn khởi, tại một khoảnh khắc nào đó tâm tình đột nhiên tụt dốc, thất thần một cái liền xảy ra tai nạn.
Tai nạn giao thông là chuyện bất ngờ, mà Hoắc Chi Trĩ cảm thấy chuyện này đại khái chính là số mệnh rồi nên thoải mái mà bỏ đi ý muốn sống tiếp.
“Sau đó thì em xuất hiện, làm gì có chuyện em ngu đến mức muốn từ bỏ tính mạng mình cơ chứ?” Lục Chỉ mỗi giờ mỗi phút đều không quên khoe khoang, tiện thể còn thả thính Cố Kinh, “Em còn có anh mà.”
Cố Kinh Bạch trầm ngâm gật gật đầu, vậy là trong một khắc cuối cùng của Hoắc Chi Trĩ, cậu ta cảm thấy mình chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.
Cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc
đà rốt cuộc là cái gì thì Cố Kinh Bạch không thể nào biết được. Nhưng y không truy xét tiếp nữa, chỉ cần xây dựng lại liên hệ giữa Hoắc Chi Trĩ và thế giới nhỏ này, để cho cậu ta ý thức được rằng bản thân không phải là không còn gì cả, thuận lợi tiến hành lại nội dung kịch bản cho đến khi kết thúc thì [Thế giới nhỏ 1314] có lẽ xem như ổn thỏa.
Nhiệm vụ ưu tiên cao nhất bây giờ, lần thứ hai biến thành cứu vớt thế giới nhỏ.
Cố Kinh Bạch vốn đang cảm thấy nhiệm vụ của cố chủ có lẽ không hoàn thành nổi rồi, nhưng vào thời khắc này y đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn vẹn toàn cho cả đôi bên. Cố Kinh Bạch trịnh trọng lạ thường hỏi Lục Chỉ, hay nói đúng hơn là xuyên qua Lục Chỉ hỏi Hoắc Chi Trĩ đang ngủ say trong thân thể kia: “Cậu nguyện ý làm bạn với tôi chứ?”
Ràng buộc của một người với thế giới này không nhất thiết phải là tình yêu, tình bạn cũng quan trọng không kém.
Chỉ cần Hoắc Chi Trĩ nguyện ý thì bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chính là chị em ruột khác cha khác mẹ. Trêи thực tế thì, góc độ tính cách của Cố Kinh và Hoắc Chi Trĩ cũng cực kỳ bổ sung cho nhau.
Một người tính khí nóng nảy nhưng hành động quyết đoán, một người hài hòa như nước lại có chút ấm áp, kết hợp với nhau chẳng phải là có thể lấy sở trường bù sở đoản, song kiếm hợp bích sao? Nếu không phải biên kịch quá chậm chạp, Cố Kinh Bạch cũng muốn hỏi cô ta xem có phải quan hệ giữa hai nhân vật Cố Kinh và Hoắc Chi Trĩ này có gút mắc gì không. Bọn họ từ nhỏ sống trong cùng một thế giới, lại có điểm giao là Lâm Nhiễm, không lý nào hai người đó lại lướt qua nhau như hai đường thẳng song song được!
“Bạn?” Lục Chỉ vốn muốn hỏi Cố Kinh, chúng ta không phải là bạn sao? Em không chỉ muốn làm bạn, em còn muốn… Mà vào thời khắc ấy, thân thể đột nhiên thoát khỏi khống chế của hắn, giống như có một ý chí khác đã không thể chờ đợi được nữa mà thay hắn đồng ý, hắn nói: “Được.”
Nhìn lại vào biển ý thức, Hoắc Chi Trĩ vẫn đang ngủ say như trước, không giống bộ dạng vừa tỉnh lại.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Hoắc Chi Trĩ vừa tỉnh trong chớp mắt, nhưng Lục Chỉ có cảm giác kia đúng là bản thân Hoắc Chi Trĩ đã đưa ra lời đáp ứng. Đúng là một nhân cách chưa trải sự đời, chỉ làm bạn thôi mà đã có thể thỏa mãn vui vẻ đến mức đó sao?
Trợ lý nhỏ AI xuất hiện lần nữa, gửi cho Cố Kinh Bạch một phần báo cáo đánh giá [Thế giới nhỏ 1314]: [Ổn định hơn nhiều rồi, trời ạ, rốt cục anh đã làm gì vậy? Hiệu suất cao thế?!]
[Anh… thay Cố Kinh kết giao bạn bè.]
[???] Anh tưởng anh là Hokage* sao? Một câu làm bạn một đời cùng tiến? Kết giao bạn bè còn có thể cứu vớt thế giới? Có chuyện tốt như thế cơ à?
(*Hokage: 火影 – Hỏa Ảnh, là ninja đứng đầu Làng Lá trong anime/manga Naruto, là một trong Ngũ đại Kage, có vai trò là người chỉ huy tất cả các ninja trong làng và lãnh nhiệm vụ bảo vệ làng – google)Kết quả, có lẽ Cố Kinh Bạch thật sự là ninja tối cao làng Lá gì gì đó rồi, kỳ tích đã xảy ra. Đặc biệt là lúc Lục Chỉ nghe “Cố Kinh” nói rằng Lâm Nhiễm cuối cùng cũng mang theo con trai Alpha Nhân Nhân chuyển ra khỏi tầng áp mái trong căn hộ của “Cố Kinh”, thanh tiến độ nhiệm vụ có thể nói là tăng vùn vụt.
Sau đó Lâm Nhiễm còn quy đổi toàn bộ những chi tiêu lớn nhỏ mà Cố Kinh đắp lên người cậu ta trong suốt những năm qua thành tiền rồi trực tiếp chuyển vào tài khoản của Cố Kinh.
Tuyến tình cảm của nam phụ thâm tình và vai chính thụ xem như đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng quan hệ bạn bè thân thiết với nhân vật phản diện ác độc ngược lại tăng nhanh như gió.
Đúng là đời người chuyện vui khắp chốn.
Một tháng sau Lục Chỉ đã có thể xuất viện, nhưng hắn dính chết lên xe lăn khăng khăng rằng mình là một Omega yếu đuối, nói không đứng lên nổi là không đứng lên nổi.
“Tôi sẽ không rời khỏi cậu.” Cố Kinh Bạch phải làm cam kết.
Nhiệm vụ của Cố Kinh Bạch sau khi đẩy nhanh một đoạn lại bị chậm lại. Y biết rõ rằng muốn làm cho thế giới nhỏ ổn định thì không phải chỉ đột phá phòng tuyến tâm lý của Hoắc Chi Trĩ là xong, mà đồng thời còn phải phối hợp với nội dung kịch bản.
Một tình tiết vô cùng quan trọng trong kịch bản vào thời điểm này cũng trùng hợp diễn ra.
“Chúng ta cùng tham gia “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” đi.” Cố Kinh Bạch đưa ra lời mời với Lục Chỉ, đây chính là chương trình tạp kỹ mà vai chính Lâm Nhiễm vừa tham gia một lần đã nổi tiếng.
Trong nội dung kịch bản, Lâm Nhiễm và Cố Kinh đồng thời tham gia, khiến cho khán giả nhớ kỹ thân phận bọn họ vừa là bạn cũng là chồng chồng chưa cưới ngọt ngào, cũng thành công khiến cho bá tổng đố kị. Nam phụ ác độc Hoắc Chi Trĩ đương nhiên cũng tham gia, cậu ta không chỉ tham gia mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình, nhưng kì lạ thay, không biết tại sao lại không có cục đá nào rơi xuống đầu Lâm Nhiễm.
Lục Chỉ: “!!!”
Còn nói là anh không yêu em!!? Anh đây chẳng phải là một giây cũng không nỡ rời khỏi em sao!!?
*** Hết chương 33