“Có thể kể cho ta nghe lúc trước rốt cục là chuyện gì đã xảy ra không? Chỉ vậy ta mới tìm cách giúp ngươi được.” Cố Kinh Bạch bắt đầu thử nói chuyện với Thiên Đạo.
Tốc độ nói của Thiên Đạo rất chậm, không biết vốn vẫn chậm như vậy hay là bởi năng lượng sắp tiêu hao hết nên không thể không chậm như vậy, nhưng ngược lại, tốc độ truyền ký ức của nó rất nhanh, ham muốn sống sót đúng là rất ngoan cường.
Chờ Cố Kinh Bạch xem qua ký ức của Thiên Đạo xong, y sẽ phải kể lại chuyện này cho những người khác. Tầm này thì Thiên Đạo khá là hẹp hòi, ngay cả chút năng lượng dùng để truyền ký ức cũng phải tính toán chi li. Nó tin rằng Cố Kinh Bạch có thể kể hết từ đấu đến cuối, cũng tin rằng… đối với loại người chuyên đi ngắt lời người ta như Tô Lâu và Lục Chỉ thì chỉ có Cố Kinh Bạch mới chịu nổi.
“Ngươi cứ nói quá.” Cố Kinh Bạch nói với Thiên Đạo như vậy, sau đó bắt đầu nói về ký ức của Thiên Đạo, “Khoảng chừng một nguyên hội về trước…”
Lục Chỉ giơ tay đầu tiên: “Ký ức có nhiều lắm không? Hay là để em dùng tinh thần lực nói chuyện trong đầu cho? Em chỉ muốn liên kết tinh thần với anh thôi.”
Tô Lâu cũng giơ tay thắc mắc: “Nguyên hội là cái gì?”
Thiên Đạo lời ít ý nhiều bày ra biểu cảm “đấy, ngươi xem đi” với Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch giải quyết vấn đề của Lục Chỉ trước, bảo trợ lý nhỏ AI mở card âm thanh cho Lục Chỉ. Trong lúc Lục Chỉ và trợ lý nhỏ AI không ngừng cãi nhau như hai đứa con nít gì mà “Sao cậu không bảo sớm là có chức năng này hả?”, “Thì vừa rồi ông có hỏi đâu?”, “Cậu không nói thì tôi hỏi kiểu gì?”, Cố Kinh Bạch lại nhanh chóng phổ cập khoa học cho Tô Lâu, một nguyên hội bằng 129 600 năm, là đơn vị thiên văn cổ đại.
Nói chung là có lẽ từ rất lâu về trước, Thiên Đạo đã tiên tri được tương lai chắc chắn sẽ diệt vong của Bạch Ngọc Kinh.
Đồng thời đây cũng là xuất phát điểm trong lối tư duy của Thiên Đạo, nó muốn tự cứu lấy mình thì cần phải cố gắng suy nghĩ biện pháp giải quyết, cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghĩ đến mức tự sinh ra ý thức luôn. Nhưng chuyện tồi tệ nhất chính là nó hoàn toàn không biết tại sao trong tiên tri Bạch Ngọc Kinh lại diệt vong, thế thì còn nói gì đến tìm biện pháp giải quyết nữa chứ?
Thiên Đạo cảm thấy nó nhất định phải tìm người đến giúp nó, nhưng không phải ai cũng có tư chất đủ để nói chuyện cùng Thiên Đạo, rồi lại không phải ai cũng có khả năng giúp đỡ, cũng là người tốt, vì vậy, đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện ra đời.
“Cho nên… thứ mà tôi đang tu thật ra là một job mà Thiên Đạo offer ấy hở?” Biểu cảm của Tô Lâu không giấu được sự kinh ngạc.
“Không không không, cậu nghĩ nhiều quá rồi, anh bạn nhỏ ơi, cậu chỉ là một vai chính trong đồng nhân văn, là tác giả đã thiết lập cho cậu thành ra như vậy chứ chẳng có liên can gì đến Thiên Đạo hết, Thiên Đạo chỉ offer cái job này cho người nhà thân yêu của tôi thôi.” Lục Chỉ làm gì cũng phải tranh giành vị trí số một, dù hắn không phải người trong cuộc nhưng vẫn phải tranh thủ cho người nhà mình.
“Không phải chỉ dành riêng cho tôi, cũng không phải offer.” Cố Kinh Bạch bóp tắt mồi lửa sắp bùng lên giữa hai người, “Năm đó Thiên Đạo đã ban cơ hội khảo thí cho rất nhiều người.”
Thành công là có thể trực tiếp liên kết với Thiên Đạo, trở thành phát ngôn viên của Thiên Đạo, dưới một người trên vạn người.
Đáng tiếc thay, rất nhiều người tiếp nhận khảo thí nhưng chẳng có ai vượt qua được cửa ải này. Trong lịch sử, những tu sĩ nỗ lực tu đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện có người chết, có người căn bản không biết rằng mình có thích hợp tu đạo này không, bỏ qua một cách đầy tiếc nuối, còn có người đi được một nửa thì đơn giản bỏ ngang chỉ vì quá khó khăn.
Lúc nhớ tới đây, Thiên Đạo oan đến sắp khóc.
“Đây chắc không phải là vấn đề của thí sinh đâu nhỉ? Một người hai người thi trượt thì đó là do họ không đủ năng lực, nhưng nhiều người thi như vậy mà lại không một ai đạt yêu cầu, tôi cảm thấy chính cái tên ra đề mới là người phải xem xét lại.” Đây là tiếng hét phát ra từ nội tâm của Tô học dốt.
“Có mà do dân Bạch Ngọc Kinh các người vô dụng thì có.” Lục Chỉ cảm thấy chẳng có thế giới nào sánh được với quê hương của hắn — [Thế giới nhỏ 156].
“Hai người, một là ngậm miệng, hai là tôi tìm băng dính dán miệng các người vào.” Sự nhẫn nại của Cố Kinh Bạch đạt tới cực hạn.
Lục Chỉ và Tô Lâu lập tức biết điều im phăng phắc, giống như bọn họ trời sinh đã không có miệng vậy.
Quay lại chuyện của Thiên Đạo, mắt thấy điềm báo diệt vong đang ngày càng đến gần, Thiên Đạo sốt sắng không chịu nổi. Tiếc là khi đó nó không thể nghĩ ra được vấn đề lại nằm ở chính mình như Tô Lâu nói, chỉ đành bí quá hóa liều, tự mình nuôi dưỡng một người nối nghiệp — Cố Thị, ngay từ đầu đã thông báo rõ ràng cho cha mẹ Cố Thị rằng y chỉ thích hợp tu Thiên Chùy Bách Luyện, y sinh ra đã không phải người phàm, nhất định phải tu thành cơ nghiệp vĩ đại.
Tô Lâu rất rất muốn hỏi tại sao trong lúc kể lại, Cố Kinh Bạch lại phân biệt y và Cố Thị thành hai người khác nhau, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, tiếp tục ngậm miệng làm bé ngoan.
Thiên Đạo tập trung sự chú ý của cả thế gian lên người Cố Thị, mong đợi rằng Cố Thị có thể trưởng thành thật nhanh, nó cảm thấy nó đã đào tạo người này rất tỉ mỉ rồi, ấy vậy mà sự thực cho thấy: dục tốc bất đạt.
Có thể tưởng tượng ra được kết cục như thế nào, Thiên Đạo nhúng tay càng nhiều, Cố Thị phải trải qua càng nhiều trắc trở đau thương, đến mức… một Cố Thị vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành đã bị những phong ba như mưa gào gió thét kia hại “chết”.
Cố Thị rời đi, không gian mười chiều nhảy vào, từ đầu đến cuối vận mệnh thế giới vẫn không hề thay đổi.
Thiên Đạo hoàn toàn tuyệt vọng.
Cho đến khi Cố Kinh Bạch xuất hiện, mang đến khả năng chuyển biến tốt hơn.
Cuối cùng Tô Lâu cũng hiểu rõ, hóa ra đúng là hai người khác nhau thật, Cố Thị là Cố Thị, Cố Kinh Bạch là Cố Kinh Bạch, lời giải thích này nghe có vẻ vô nghĩa hơn cả mấy lời nói mớ của cậu, nhưng lại có cảm giác chân thực một cách khó hiểu, có lẽ là bị cơn gió “tôi là người làm công” của Cố Kinh Bạch thổi vào mặt.
“Năm đó ma quân Hỗn Độn rêu rao muốn đưa cả thế gian quay về thời kỳ hỗn độn, mà nếu quay về hỗn độn, Thiên Đạo sẽ lại mất đi ý thức.” Đối với Thiên Đạo mà nói thì chuyện này còn khó chấp nhận hơn so với chuyện Bạch Ngọc Kinh diệt vong. Sau khi đã nếm thử cảm giác có ý thức rồi, không một ai lại cam chịu trở về làm vật vô tri cả.
Thiên Đạo cảm thấy lần này hẳn là đi đúng hướng rồi, chắc chắn ma quân Hỗn Độn chính là mấu chốt dẫn đến sự diệt vong của Bạch Ngọc Kinh trong điềm báo, nó cứ thế sung sướng ngồi đợi Cố Kinh Bạch phong ấn ma quân, đồng thời nó còn nấp trong tối thuận tay giúp đỡ không ít chuyện, giúp một tên lính mới như Cố Kinh Bạch có thể hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ mà vô số tiền bối đi trước không thể làm được.
Thiên Đạo tưởng rằng nó được cứu rồi.
Kết quả là…
Không hề.
Sau khi Cố Kinh Bạch rời khỏi, thế giới vẫn tiếp tục trượt xuống vực sâu. Bởi vì nguyên nhân không rõ nào đó, hệ thống vận hành “xác cá voi” của toàn bộ tu chân giới bị phá vỡ, linh khí không ngừng bị rò rỉ ra ngoài, giống như một gian nhà thủng mái bị gió lùa, không giữ được năng lượng cũng không thu thêm được năng lượng mới, còn Thiên Đạo thì căn bản không biết chặn cái lỗ hổng kia kiểu gì.
“Ban đầu chỉ là không còn ai để thành thánh, sau đó ngay cả kỳ độ kiếp cũng không có ai, rồi phân thần, nguyên anh, số người cứ giảm dần cho đến khi ngay một tu sĩ kỳ luyện khí cũng đã được coi là kẻ mạnh của thế giới này.” Tu chân dần dần mai một, dù đã suy yếu nhưng vẫn kéo dài hơi tàn.
Song song với sự suy yếu của Bạch Ngọc Kinh, Thiên Đạo cũng ngày càng yếu đi, nhưng chuyện mà nó có thể can thiệp được ở thế giới càng ngày càng ít, đến mức cuối cùng không thể động vào bất cứ việc gì nữa, thứ duy nhất mà nó làm được chỉ còn là trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Kinh biến thành một mảnh đất hoang vu. Đất đai phì nhiêu ngàn dặm trở nên khô cằn, văn minh nhân loại cũng… không còn nhân loại nữa rồi, ngay cả một chút sự sống cuối cùng cũng biến mất.
“Vậy đó giờ làm thế nào mà duy trì được đạo vậy?” Sau khi đã nghe thủng, Tô Lâu lại bắt đầu nhao nhao lên muốn biết có cơ hội thay đổi nào tốt hơn không.
“Có phải là do thân thể của ma quân Hỗn Độn không?” Lục Chỉ đã đoán được đáp án.
Cố Kinh Bạch gật đầu. Linh hồn của ma quân Hỗn Độn không phải biến mất mà là tiêu tán. Một người làm việc cẩn trọng dứt khoát như Cố Kinh Bạch xưa nay đều làm đến kín kẽ không một lỗ hổng, ma quân thật sự không thể trở mình được nữa rồi. Dù phép tắc trong đất trời không thể phá hủy được thân thể của ma quân nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thân thể vẫn còn, nhưng linh hồn thì không còn.
Cũng nhờ vào thân thể không thể bị hủy diệt này mà Thiên Đạo có được cơ hội đưa người vào giấc mộng của mình.
“Nó dựa vào thân thể của ma quân Hỗn Độn, mở ra hình thức siêu tiết kiệm điện.” Tô Lâu tỏ vẻ đã hiểu, “Đưa một vai chính đồng nhân đến giấc mộng của mình, duy trì chút năng lượng cuối cùng còn sót lại.”
“Đại khái có thể hiểu như vậy.”
“Chúng ta phải cứu vớt thế giới này kiểu gì đây?” Tô Lâu đúng là rất tự giác nhận lấy cái nồi này, tuy rằng cứu vớt Bạch Ngọc Kinh có vẻ cũng không mang lại ích lợi gì cho cậu, cậu thậm chí chẳng phải người dân Bạch Ngọc Kinh nữa chứ, chỉ là tới nơi này mơ một giấc mơ mà thôi, căn bản không có tình yêu quê hương gì sất.
Nhưng đã tới nước này rồi, cậu lại tự nhiên sinh ra cảm giác thân mang sứ mệnh, cũng tự nguyện gánh vác sứ mệnh này.
Cố Kinh Bạch lại trầm mặc, bởi y cũng không biết nên trợ giúp Thiên Đạo kiểu gì, cho dù là ở không gian mười chiều cũng không có kỹ thuật nào giúp vực lại một tinh cầu không còn sức sống. Bọn họ chỉ có thể biến tinh cầu đã mất sự sống thành một tinh cầu cung cấp nguồn năng lượng mà thôi.
“Không… muốn… trở…” Thiên Đạo đương nhiên không muốn trở thành tinh cầu năng lượng, thế nên nó mới phải cố gắng đến vậy.
“Ngươi tiết kiệm khí lực đi, ta đã biết ý của ngươi rồi.” Cố Kinh Bạch ngắt lời Thiên Đạo, hiện tại y chẳng khác nào làm việc không công cho Thiên Đạo, thành công thì chưa chắc đã nhận được cái gì, thất bại thì chắc chắn bọn họ sẽ biến mất khỏi vũ trụ cùng với Bạch Ngọc Kinh. Biện pháp giải quyết tối ưu nhất đối với y thật ra là mở khoang cấp cứu, kéo theo Lục Chỉ, Tô Lâu và cả trợ lý nhỏ AI, cùng nhau chờ đợi cứu viện của không gian mười chiều.
Ngay vào lúc bọn họ tỉnh lại từ trong mộng là họ đã có thể liên lạc với không gian mười chiều rồi, trợ lý nhỏ AI đã phát tín hiệu cầu cứu, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón bọn họ.
Thế nhưng…
“Nếu cứ khoanh tay đứng nhìn rồi rời đi như vậy, thì anh đã không phải là Cố Kinh Bạch.” Lục Chỉ hiểu Cố Kinh Bạch rất rõ.
“Tôi có thắc mắc.” Tô Lâu giơ tay lên, “Năng lượng của Bạch Ngọc Kinh bị rò rỉ, có phải là âm mưu của ai đó không?”
Trong tình huống ngay cả Thiên Đạo trên cao cũng không hay biết nguyên nhân, năng lượng của thế giới này không thể vô duyên vô cớ biến mất như vậy được, lúc này không phải là cậu não bổ quá nhiều mà là thật sự có thể có một âm mưu nào đó. Kẻ đứng sau che đậy thiên cơ khiến cho Thiên Đạo không thể nhận ra hay cảm giác được mục đích của mình, như vậy mới hợp lý.
“Tôi đã bảo mà, tôi đã bảo rồi mà lị!” Lục Chỉ tự tin cho rằng suy đoán của mình đã đúng!
Cố Kinh Bạch cũng bày tỏ sự tán thành với việc tồn tại một âm mưu đằng sau, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, có âm mưu, rồi sao nữa? Tất cả sinh vật của thế giới này đã chết hết từ lâu rồi, thủ phạm thật sự đứng sau màn không biết đã chết bao nhiêu năm, bây giờ có lấy roi đánh thi thể cũng chẳng được tích sự gì.
“Không sống lại hay xuyên không gì đó được à?” Lúc nào tư duy của Tô Lâu cũng mang phong cách rất Tấn Giang, cậu nhìn Thiên Đạo nói, “Ngươi là Thiên Đạo đó, nghịch chuyển thời không, làm lại thế giới, đối với ngươi mà nói không phải là chuyện rất đơn giản à?”
“Không… đơn… giản…”
“Nó của hiện tại ngay cả nói chuyện cũng lao lực chứ đừng nói đến những thứ khác.” Thiên Đạo đã không còn ở thời kỳ cường thịnh có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm nữa.
“Haiz.” Tô Lâu rất thông cảm cho cái Thiên Đạo xui xẻo này, nhưng nếu ngay cả Thiên Đạo cũng không làm được thì hai người cộng thêm một cái máy như bọn họ có thể làm được gì chứ?
Lục Chỉ thậm chí còn không được Tô Lâu bao gồm vào phạm vi “người”, nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt lại phát huy tác dụng: “!!! Tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra, tôi nghĩ ra rồi!”
Sao hắn lại giỏi như vậy cơ chứ! Trời ạ, hắn đúng là một người đàn ông mạnh mẽ siêu phàm mà!
“Trước tiên chớ vội khoe khoang, có lời gì thì nói đi.” Cố Kinh Bạch tạt nước vào màn tự cảm động cho bản thân của Lục Chỉ, bây giờ không phải lúc phát biểu cảm nghĩ.
“Anh có nhớ hồi anh tới đây thi hành nhiệm vụ không?” Lục Chỉ có tất cả ký ức trong máy phụ của trợ lý nhỏ,
có thể nói là ký ức cứ như hiện ra trước mắt, rõ ràng cực kỳ, “Lúc đang chuẩn bị đối chiến với ma quân Hỗn Độn, anh đã chuẩn bị đủ loại biện pháp vẹn toàn, cũng bao gồm cả việc lưu trữ dữ liệu như lúc ở thế giới tận thế ấy, anh có còn ấn tượng chuyện đó không?”
Cố Kinh Bạch cũng kinh ngạc mở to mắt, đúng rồi, y cũng đã nghĩ tới việc này. Bọn họ chỉ cần một đòn đã đâm trúng ma quân Hỗn Độn, nói cách khác là họ còn chưa kịp sử dụng máy đọc file.
Mà năm đó Cố Kinh Bạch vì đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã khảm máy đọc file này lên thân cung, được máy phụ của trợ lý nhỏ AI điều khiển.
Sau đó, thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch và máy phụ của trợ lý nhỏ cùng nhau rớt xuống núi Bất Chu…
Theo lý thuyết thì cái máy đọc file này vẫn còn, đồng thời rất có thể vẫn dùng được.
Tô Lâu: “Vậy mình còn chờ gì nữa? Nhanh đi tìm thôi.” Tuy rằng thật ra cậu ta hoàn toàn không hiểu máy đọc file rốt cuộc là cái khoa học kỹ thuật hắc ám gì, nhưng rất hiển nhiên là nó hữu dụng.
“Thứ đồ chơi này chỉ có tác dụng lên những thế giới chưa được thăng cấp vào không gian mười chiều thôi.” Cố Kinh Bạch không thể không nhắc nhở Tô Lâu một câu, “Chờ đến khi cậu đến không gian mười chiều rồi thì sẽ không còn cơ hội làm lại từ đầu đâu đấy, phải sống cho tốt vào, biết chưa?”
“Đến không gian mười chiều?” Tô Lâu mở to hai mắt nhìn Cố Kinh Bạch, “Chúng ta sống cùng nhau hở?”
Cố Kinh Bạch đoán đúng, nguyện vọng lớn nhất của Tô Lâu chính là có được một người nhà, cho nên cậu mới đối xử tốt với Cố Kinh Bạch như vậy, cậu đã chịu đủ cảnh bơ vơ một mình rồi.
“Nếu như cậu bằng lòng, còn có Tuyết Mãn…”
“Khụ…” Lục Chỉ ho khan một tiếng, muốn mọi người nhớ tới sự tồn tại của hắn.
Nhưng Cố Kinh Bạch lại lý giải thành: “À đấy, đúng rồi, chính sự quan trọng, không nên lan man chuyện khác.” Nếu đã muốn sống cùng Lục Chỉ và Tô Lâu, Cố Kinh Bạch luôn cảm thấy nếu y không quản thúc nhiều hơn, tư duy của hai đứa sẽ bay đến tận cùng vũ trụ mất, có khi còn bay xa hơn ấy chứ.
Thế giới chỉ còn một mảnh hư vô, không có sinh vật nào, nhưng những đồ vật sót lại từ quá khứ vẫn còn, muốn tìm được máy đọc file cũng khá dễ dàng.
Trợ lý nhỏ AI bản auth trồi lên tiến hành kiểm tra máy đọc file, đúng là vẫn còn dùng được nè!
Gặp chuyện gì không giải quyết được thì cứ đọc file một cái đi ha.
“Chờ đã, nếu như quay lại quá khứ, anh sẽ là anh của bây giờ hay là anh của ngày xưa?” Cố Kinh Bạch trong quá khứ và Cố Kinh Bạch trong hiện tại không dùng chung một thân thể nhân tạo. Tại thế giới nhỏ tận thế, Cố Kinh Bạch có thể trở lại thời điểm trước đó một cách chuẩn xác là bởi vì trước sau y chỉ dùng một thân thể nhân tạo, y lấy chính mình làm một cái neo rồi tiến hành nghịch chuyển thời gian.
“Cuối cùng sẽ tồn tại hai Kinh Bạch, đã từng có tiền lệ trước đây rồi đó.” Trợ lý nhỏ AI trả lời một cách chắc nịch. Đáng ra nó không nên tiết lộ chuyện này, đây là một hồ sơ bí mật của Cục quản lý, người trong cuộc… cũng chỉ có nó với chính nó thôi, chắc đây là cảnh giới cực hạn của tự luyến rồi.
Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, trợ lý nhỏ AI nắm giữ quyền lực vượt cấp.
“Nói cách khác, thánh quân Kinh Bạch thực lực mạnh mẽ không hề biết chuyện thế giới sẽ bị hủy diệt, còn Kinh Bạch muốn cứu vớt thế giới… chỉ mới đến kỳ trúc cơ?” Lục Chỉ lắm mồm bổ sung với Cố Kinh Bạch, “Không phải em xem thường kỳ trúc cơ đâu, trong lòng em anh mãi mãi là người giỏi nhất.”
“Không phải giải thích.”
Thật ra tất cả mọi người đều hiểu ý của Lục Chỉ, vào ba nghìn năm trước một tu sĩ kỳ trúc cơ thì có thể làm được cái gì chứ? Tự vệ cũng chưa chắc đã tự vệ nổi.
Tô Lâu lại giơ tay, rất cố gắng muốn góp chút sức lực: “Thiên Đạo không thể làm gì mà trong nháy mắt có thể nâng cao tu vi à?”
Cố Kinh Bạch lắc đầu, vẫn là câu nói kia, ngay cả nói chuyện cũng lao lực, đừng hy vọng những thứ khác. “Nhưng mà chỉ cần có thể trở lại thời điểm lưu trữ, Thiên Đạo sẽ không mất trí nhớ, như vậy chúng ta sẽ có trợ lực rồi.” Cố Kinh Bạch nghĩ thông suốt tầng logic này, nhìn Thiên Đạo hỏi, “Vào lúc ấy ngươi có thể nâng tu vi của ta không?”
Thiên Đạo: “Không… thể…”
Nếu như nó có thể trong nháy mắt nâng cao tu vi của một người thì Cố Thị đã không thê thảm đến vậy. Thiên Đạo chỉ có thể cho cơ hội, cho kỳ ngộ, còn có thành công hay không thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nói chung là rất xin lỗi, nó chính là một thứ phế như vậy đấy QAQ.
Cố Kinh Bạch và Tô Lâu và Lục Chỉ: Đây cũng không phải chuyện bất ngờ gì cho cam.
Ngàn tính vạn tính lại quay về điểm xuất phát. Nếu không có cách nào nâng cao thực lực của Cố Kinh Bạch thì đọc file đưa Cố Kinh Bạch trở về cũng vô dụng, chưa nói đến chuyện vạch trần âm mưu, chỉ riêng việc y làm sao để sống sót được trong cái thời đại hỗn loạn kia cũng là cả một vấn đề rồi. Trước tiên phải bảo đảm Cố Kinh Bạch an toàn đã, bằng không Lục Chỉ tuyệt đối sẽ không đồng ý với kế hoạch này.
Nhớ đến đây, Lục Chỉ lại đưa mắt sang nhìn thân thể của ma quân Hỗn Độn, nó vẫn đang bị đóng ở trên đỉnh núi Bất Chu.
Trợ lý nhỏ AI là người đầu tiên phát hiện ra sự quái lạ của Lục Chỉ: “Đừng có mơ tưởng nữa! Ông đã quên tình huống phát sinh trong mơ rồi sao? Ông tự nhốt mình trong thân thể này đấy.”
“Nhưng bây giờ tôi có Kinh Bạch rồi mà.” Bất cứ lúc nào Cố Kinh Bạch cũng có thể rút tên trừ ma này ra.
Biết đâu đây chính là một lời nhắc nhở của vận mệnh.
Cố Kinh Bạch nghe đối thoại của hai người, biết ngay chuyện ngu xuẩn mà Lục Chỉ đã làm trong giấc mơ của Thiên Đạo, nhưng không thể phủ nhận rằng đây cũng là một cách nghĩ không tồi. Thời điểm mà bọn họ trở lại chính là trước trận quyết chiến của Cố Kinh Bạch bản thánh quân và ma quân Hỗn Độn, chờ Cố Kinh Bạch bản thánh quân phong ấn ma quân Hỗn Độn rồi rời khỏi Bạch Ngọc Kinh xong, Lục Chỉ nắm giữ thân thể của ma quân Hỗn Độn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất lúc bấy giờ, có thể dùng một tay bóp chết bất kỳ ai, mà ở đây có còn ai đáng tin hơn Lục Chỉ đâu?
Thiên Đạo: “!!!”
Vấn đề duy nhất chính là nếu không có thân thể của ma quân Hỗn Độn, Thiên Đạo cũng không thể duy trì hình thức siêu tiết kiệm điện này nữa. Hoặc là sống, hoặc là chết, nó đã đi đến thời khắc sơn cùng thủy tận rồi, phải đánh cược một lần thôi.
“Thế nào? Muốn chơi lớn một lần không?” Cố Kinh Bạch hỏi Thiên Đạo.
“Muốn.” Thiên Đạo gật đầu không chút do dự, nó sẽ không bao giờ chịu thua!
Vừa lúc đó, thuyền cứu viện của không gian mười chiều cũng đến nơi, nói đúng hơn là đã lên đường từ lâu rồi, chỉ chờ tín hiệu cầu cứu nói rõ phương hướng hơn thôi. Người trên thuyền không ai khác chính là thánh quân chân chính Cố Thị, ngài đã thành thánh ở không gian mười chiều, đã sớm không còn quan hệ gì với Bạch Ngọc Kinh nữa rồi.
Ngài đến đây chỉ vì Cố Kinh Bạch: “Tôi có thể mang các cậu đi ngay bây giờ, theo đó thế giới này cũng sẽ “đi” luôn.”
Cho dù Cố Thị đã là thánh quân nhưng vẫn còn khá oán hận đối với Thiên Đạo đã cứng rắn ép buộc ngài phải tu đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện. Tuy Thiên Đạo làm vậy vì tự cứu lấy mình nhưng Cố Thị bị chín ép đến hỏng cũng là một kẻ vô tội.
Thiên Đạo không dám nói chen vào, năm đó tự nó hại chết người ta, bây giờ phải biết thân biết phận chứ QAQ.
Đúng là Cố Thị có tư chất thành thánh nhưng chưa chắc ngài đã muốn tu Thiên Chùy Bách Luyện, nhiều khi thứ có vẻ thích hợp nhất không đồng nghĩa với thứ người ta thích nhất, càng không cần phải nói đến đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện thật sự đã hại Cố Thị quá thảm.
Cố Kinh Bạch nhìn Cố Thị: “Ngài biết rõ đáp án của tôi mà.”
Lúc ở không gian mười chiều Cố Thị đã từng cố ý nói với y rằng “cậu không thể trở lại quá khứ”, chính vào lúc này Cố Kinh Bạch mới hiểu ra câu đó có ý gì. Không phải là chỉ việc Cố Kinh Bạch không thể trở lại thời điểm y rơi xuống núi Bất Chu mà là Cố Thị đã thấy được tương lai của Cố Kinh Bạch, biết rằng Cố Kinh Bạch sẽ chọn ở lại trợ giúp Thiên Đạo, khởi động máy đọc file.
Ở không gian mười chiều, có một lý luận lâu nay vẫn chưa được chứng thực nhưng hầu hết những nhân viên ở đây đều biết, đó là khi bọn họ đáp xuống một thế giới nào đó, thời gian trông như hỗn độn vô trật tự nhưng thật ra nó tuân theo một quy luật sắt — họ sẽ không bao giờ có thể đáp xuống thời điểm trung gian mà họ sử dụng máy đọc file.
Ví dụ như Cố Kinh Bạch tùy tiện đáp xuống ở điểm số 10, tiến hành lưu trữ ở điểm 11, bắt đầu đọc file ở điểm 13, như vậy giả sử có vô số không gian song song trong đó vô số Cố Kinh Bạch khác nhau đáp xuống vào những mốc thời gian khác nhau, nhưng trong số những mốc thời gian này chắc chắn sẽ không bao gồm phạm vi từ điểm 11 đến điểm 13.
Câu nói kia của thánh quân đã ám chỉ sẽ có ngày hôm nay. Cố Kinh Bạch không thể tự mình quay trở lại khoảng thời gian trước khi sử dụng đọc file, bởi vì y đã chọn đọc file.
Cố Thị đối mắt với Cố Kinh Bạch hồi lâu, cuối cùng mới thỏa hiệp: “Tôi ở đây chờ cậu một ngày, nếu cậu không từ quá khứ quay về đây được, tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi.”
Đây là thỏa thuận mà Cố Kinh Bạch đã nhất trí với Thiên Đạo. Y quay về quá khứ trợ giúp Thiên Đạo, lúc ấy hẳn là Thiên Đạo vẫn còn đủ mạnh, có thể giúp y và Lục Chỉ trở lại tương lai.
“Giúp tôi để ý cha tôi nhé.” Cố Kinh Bạch gửi gắm Tô Lâu.
Tô Lâu vẫn còn đang đắm chìm trong cơn sung sướng và kinh ngạc vì “con trai thừa nhận tôi là cha nó rồi, chính chủ xác nhận luôn á!”, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần muốn bày tỏ ý nguyện cùng tiến cùng lùi với con trai, cậu đã bị thánh quân Cố Thị đưa tới phi thuyền. Ngay lúc Cố Thị chuẩn bị nghe Tô Lâu kêu khóc sống chết đòi quay lại tìm con trai thì thấy Tô Lâu không hề làm như thế, cậu lựa chọn ở lại đây.
Bởi vì cậu hiểu rõ cho dù mình đi cũng vô dụng.
Mặt khác…
“Ông dám không chờ con trai tôi về mà đi mất, tôi nhất định sẽ sống mái với ông.” Tô Lâu trước cứ xổ ra mấy từ thô tục hăm dọa cái đã, mặc dù chẳng ai tin cậu làm được ra trò trống gì nhưng chỉ cần cậu tự tin vào bản thân là được rồi.
Cố Thị nhìn Tô Lâu trước mặt mình một cách hứng thú: “Cậu biết tôi là thánh quân thực sự rồi đúng không? Không phải đám hàng lởm thành thánh ở Bạch Ngọc Kinh mà là loại thành thánh ở không gian mười chiều ấy.”
Ngay cả Cục quản lý Thời Không cũng phải nể mặt Cố Thị mấy phần.
“… Lúc trước thì không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi.” Tô Lâu run chân đến mức suýt nữa phải vịn vào tường, ban nãy lúc cạnh khóe Thiên Đạo cậu cũng không sợ sệt đến mức này.
“Vậy cậu vẫn kiên trì với câu nói vừa rồi của mình chứ?”
“Kiên trì chứ sao không!?” Lần này giết không chết thì còn có lần sau.
Cố Thị nhìn Tô Lâu, nhìn chằm chằm cái sinh vật đến từ không gian chiều thấp bề ngoài xấu xí, linh lực bằng không, tinh thần lực còn chưa khai phá này, dường như muốn thử phân tích xem cậu lấy được cái gan đó từ chỗ nào, cũng dường như chỉ đang đơn thuần quan sát cậu mà thôi, thấy đôi mắt Tô Lâu khô khốc, vẫn luôn trừng lên không chịu khuất phục.
Đau quá, mắt yêu quý của tui. Tô Lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn khom lưng dụi mắt, tuy rằng rất muốn cố gắng chống nạnh duy trì vẻ mặt nhưng mà xin lỗi, cậu thật sự là một tên vô dụng.
Cố Thị đột nhiên cảm thấy người trước mắt này cũng khá thú vị.
[Hết chương 52]