Làm người đừng có quá đáng
(Edit: Andy/Do not reup)—
Trương Gia tự nhận là mình đã biết rõ mọi chuyện, cau mày suốt dọc đường, hộ tống tiểu đội Mũ Sắt vào khu an toàn Giang Tả.
Khu an toàn này rất trật tự và ngăn nắp, sắp xếp đâu vào đấy. Bất kể là dị năng giả hay người bình thường, ngoại hình và tinh thần đều không tệ, là những người nhìn thoáng qua cũng đủ thấy đang ngập tràn sinh khí, ôm ấp hy vọng vào tương lai. Khu Giang Tả có kho gạo nổi tiếng nhất toàn quốc, tận thế đã qua hai năm, nhiều khu an toàn bắt đầu rơi vào tình trạng thiếu lương thực, điều kiện của nơi này vẫn khá hơn nhiều, tuy chủng loại đơn điệu nhưng ít nhất có thể đảm bảo không ai bị chết đói.
Tận thế bắt đầu, cư dân tụ tập lại với nhau tạo thành các khu an toàn lớn, Giang Tả có thể được xếp vào 5 vị trí đứng đầu.
Tiểu đội Mũ Sắt ngồi nghỉ ngơi trong một căn phòng chờ lớn, đợi tới giờ bàn giao nhiệm vụ. Thiết Tử thăm dò hỏi Trương Gia: “Nhìn anh có vẻ không được vui lắm?”
“Con người và tang thi là điều không thể lâu bền.” Trương Gia là một kẻ cứng nhắc, tang thi là tang thi, vĩnh viễn không thể biến trở lại thành người.
Hiện tại Trương Gia đã hoàn toàn tin rằng “Cố Bạch” không hề thích Chương Thiên, nhưng nhìn vị bạn trai kia của “Cố Bạch, hắn lại càng hy vọng “Cố Bạch” và Chương Thiên có thể ở bên nhau. Vừa lúc Chương Thiên có việc cần tìm tới “Cố Bạch”, Trương Gia đang nghĩ xem liệu có nên thử tác hợp cho bọn họ một lần, hay là chia rẽ “Cố Bạch” với vị bạn trai là tang thi kia?
Haiz, toàn những chuyện gì đâu không, tôi không muốn làm Tây Vương mẫu chút nào đâu a a a!
Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc thích hợp để nghĩ thêm về những chuyện này. Trong đầu Trương Gia chỉ mới có một kế hoạch sơ bộ, chưa dám đào sâu hơn. Hắn ngồi nghiêm túc ở vị trí gần két sắt nhất, nhìn thấy người giao nhiệm vụ đẩy cửa đi vào.
“Là cậu!”
—
Sau khi xác định được Thiết Tử và lão K hợp sức với nhau vẫn không thể ngăn cản được bản sắc thích bát quái của tiểu đội Mũ Sắt, Cố Kinh Bạch thu hồi lại toàn bộ máy quay đi theo bọn họ.
Loại máy quay này trong không gian mười chiều thường dùng để quay những chương trình thực tế hoặc dã ngoại, từ lúc xuất xưởng đã được cài đặt chế độ lọc cảnh riêng tư. Trước khi phát sóng trực tiếp, cảnh ghi hình được AI sàng lọc qua, đảm bảo cho việc không có cảnh riêng tư nào bị người dùng nhìn thấy. Người bình thường không có cách nào có thể quay lén lút giấu giếm được, nhưng hạn chế tối đa sử dụng vào những mục đích không hợp lý là tốt nhất.
Chưa kể, loại máy quay này tuy làm việc rất tốt, hình ảnh sắc nét, nhưng lại cực kỳ tốn năng lượng, thời gian hoạt động của một máy không được dài cho lắm.
Hơn nữa, sau khi Cố Kinh Bạch sử dụng máy quay trong thế giới nhỏ, y vẫn phải nộp lên cho cấp trêи một bản báo cáo bao gồm các thông tin như “mục đích sử dụng”, “đối tượng bị ghi hình”, “thời lượng ghi hình”, “nội dung ghi hình” và giải trình một số lý do chứng minh cần sử dụng máy.
Cục quản lý Thời Không yêu cầu nhân viên hạn chế sử dụng công nghệ cao ở trong các thế giới nhỏ, kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt.
Đây là lý do Cố Kinh Bạch quyết định duy trì phong cách sống sói hoang cô độc của Cố Bạch, nếu không sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, đống báo cáo bị dồn lại có khi phải viết đến già mới xong.
Đối với quy định này, cách ứng phó của Cố Kinh Bạch chính là lợi dụng tất cả những thời gian trống để viết báo cáo.
Rất giống hồi còn đi học, tận dụng mọi thời gian rảnh buổi tối để giải thêm bài tập, duy trì điểm số trêи lớp, giữ vững thành tích.
Sau khi chào tạm biệt tiểu đội Mũ Sắt, Cố Kinh Bạch cấp tốc cõng quan tài đi tìm địa điểm đã được xác định trước trong đầu – một đạo quán ở gần khu an toàn Giang Tả, tên là Tọa Vong.
Tọa Vong Quán được xây dựng trêи vách núi cheo leo, ẩn hiện giữa sương mù dày đặc, phong cách pha trộn mấy phần mùi vị tiên phong đạo cốt. Đáng tiếc, đã rất lâu rồi không có người sống ở đây, trước mạt thế nơi này thuộc diện cần phá dỡ, sau mạt thế bị mất một đoạn bậc thang đá đi lên nên triệt để biến thành nơi không có dấu chân người, tang thi cũng không đến được “hòn đảo” biệt lập này.
Sau khi giấu kỹ xe, Cố Kinh Bạch cõng quan tài, lợi dụng sự trợ giúp của mấy chiếc máy bay loại nhỏ, vượt qua mấy đoạn khe núi sâu, đi vào trong đạo quán.
Có một đội viên thám hiểm mới từ bên ngoài trở về khu an toàn Giang Tả, nhìn loáng thoáng xa xa thấy bóng lưng của Cố Kinh Bạch, không tin nổi dụi dụi mắt, “Đội, đội trưởng, hình như em vừa nhìn thấy thần tiên, cõng một món đồ gì đó trêи lưng mà vẫn bay được! Vèo vèo mấy phát đã vào trong đạo quán Tọa Vong kia. Có khi không phải bay mà là một cao nhân ẩn sĩ tinh thông thuật khinh công đó!”
Vị đội trưởng kia chỉ trả lời đúng 6 chữ: “Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa.”
Mấy cái thể loại siêu anh hùng gì đó, từ lúc mạt thể ập xuống đã được chứng minh chỉ là hão huyền, mơ giữa ban ngày rồi. Muốn trở nên mạnh mẽ chỉ có một con đường duy nhất là thức tỉnh dị năng, nếu không thì chỉ có thể nhận mệnh làm một người lao động bình thường.
Số lượng tang thi ngày càng đông, rất nhiều tiểu đội thám hiểm đã không thu nhận người bình thường nữa.
Tiểu đội Mũ Sắt là một ngoại lệ.
Sau khi vào bên trong Tọa Vong Quán, Cố Kinh Bạch quét dọn sơ sơ một lượt, sau đó bắt đầu viết báo cáo cho một ngày vừa trôi qua — dùng máy thu hình để khống chế tiến độ nhiệm vụ, không hề có ý giám thị cư dân của thế giới nhỏ, sau đó còn liệt kê thêm một vài trường hợp đặc biệt sắp tới phải dùng đến bla bla, những nội dung như vậy Cố Kinh Bạch viết quá quen tay rồi.
Viết xong báo cáo này công việc vẫn chưa xong, Cố Kinh Bạch tiếp tục viết một bản nháp cho báo cáo thứ hai, bởi vì tiếp theo đây y có thể sẽ phải sử dụng máy phát hiện nói dối lên người cư dân bản địa của thế giới này.
Loại hành vi này theo quy định nghiêm ngặt mà nói hoàn toàn không phải vì nhiệm vụ, mà là xuất phát từ tình cảm cá nhân của Cố Kinh Bạch, y muốn giúp cư dân bản địa tên Thiết Tử.
Cố Kinh Bạch thẳng thắn viết ra trong báo cáo.
Nhân viên của Cục quản lý Thời Không cũng là người, có tình cảm cá nhân, phương châm của Cục quản lý không hẳn là phải bồi dưỡng ra một đám nhân viên lạnh lùng cứng nhắc như những cỗ máy, cho nên tùy thuộc vào những trường hợp nhất định, chỉ cần không quấy nhiễu đến cuộc sống của cư dân bản địa trong thế giới nhỏ, đồng thời có lý do chính đáng thì nhân viên vẫn có thể hợp tình hợp lý sử dụng khoa học kỹ thuật của không gian mười chiều,
mỗi tội phải trình bày đầy đủ trong báo cáo, phải viết nhiều hơn.
Làm nhiệm vụ rất kϊƈɦ thích, viết báo cáo lại rất khô khan nhàm chán, Cố Kinh Bạch cũng không phải ngoại lệ.
May mà Cố Kinh Bạch quen một cao thủ trêи phương diện viết báo cáo, điều hấp dẫn người kia không phải là việc viết những điều được quy định một cách nghiêm túc cẩn thận mà là tận hưởng niềm vui khi khiêu khích quyền lực và lợi dụng lỗ hổng để lách luật.
Thành công qua cửa thì ăn mừng, thất bại thì tặc lưỡi nhận phạt.
Đó chính là trợ lý nhỏ AI của Cố Kinh Bạch.
Trợ lý nhỏ đã được luật pháp của không gian mười chiều thừa nhận là sinh vật có trí khôn, cô cũng làm việc trong Cục quản lý, cũng nhận lương hằng tháng, xem như là đồng nghiệp của Cố Kinh Bạch. Chỉ có điều sự đời của trợ lý nhỏ AI quá đặc biệt, nhận được đồng thời sự bảo vệ và quản giáo của Cục quản lý, điều này khiến cô nhóc trực tiếp bị đẩy đến tính cách phản nghịch của thời kỳ trưởng thành trung nhị như bây giờ.
Giống như profile của trợ lý nhỏ — một thiên tài trẻ tuổi lúc nào cũng muốn dang đôi cánh nhảy múa bên lề pháp luật.
Trợ lý nhỏ và Cố Kinh Bạch kết nối với nhau, vì để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ lựa chọn phương thức giao lưu bằng văn bản. Đương nhiên, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy, chỉ có người của thế giới nhỏ không nhìn thấy.
Trợ lý nhỏ AI: [Chuyện ngài giúp Thiết Tử cứ viết thành báo cáo nhiệm vụ là được, tại sao lại viết thành thỉnh cầu cá nhân?]
Trợ lý nhỏ AI: [Cái này cũng là một khâu của nhiệm vụ mà? Không điều tra thì làm sao cứu vớt được thế giới nhỏ 156?]
Trợ lý nhỏ AI: [Cho dù điều tra đến sau cùng thu được kết quả Hồng Lâu thật sự không có liên quan gì đến mạt thế nhưng ở thời điểm bây giờ ngài làm sao biết được? Hợp tình hợp lý hợp pháp, không phục thì cứ để cấp trêи đến đánh tôi! [khiêu khích][khiêu khích][khiêu khích]]
Phong cách nói chuyện của trợ lý nhỏ AI chính là soạn nhiều đoạn thoại ngắn, gửi từng đoạn từng đoạn liên tục.
Còn thói quen của Cố Kinh Bạch là đánh xong một câu, chờ đối phương trả lời y mới trả lời tiếp, có qua có lại. Hai người là cộng sự nhiều năm, đã rèn luyện được cách thích nghi lẫn nhau.
Cố Kinh Bạch: [Còn chuyện ngài tang thi cô cảm thấy nên viết báo cáo như thế nào?]
Trợ lý nhỏ AI: [Người nhà.]
Cố Kinh Bạch:[???]
Trợ lý nhỏ AI: [Tôi sẽ giúp ngài lấy visa cho anh ta trước, ngài có chắc chắn muốn dùng tên Tuyết Mãn không? Tuyết Mãn thực sự sẽ cảm thấy không vui đâu đó.]
Trợ lý nhỏ AI: [Nghiêm túc mà nói, tôi đã xem phát sóng trực tiếp, anh ta rất đẹp trai. Mắt nhìn của ngài không tồi. Độc thân nhiều năm như vậy, đã tới lúc nên tìm một đối tượng rồi. Nghe đâu tuổi thọ của tang thi cũng rất dài, rất xứng đôi với ngài. Có cần bây giờ tôi gửi thuốc khôi phục lý trí và trí nhớ cho ngài luôn không? Hay là chờ đến khi hai người hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về?]
Trợ lý nhỏ AI: [A, nếu vậy thì ngài có muốn chuyển sang căn hộ khác không? Ở hành tinh α gần đây đang có giảm giá đó. [quảng cáo bất động sản.jpg]]
Cố Kinh Bạch: [Tôi không có nói chuyện yêu đương, đây là điều nhiệm vụ cần!]
Trợ lý nhỏ AI: [Tùy ngài nói thế nào, tôi đã tính xong tương lai cho ngài rồi. [phản đối vô hiệu.jpg] Có cần tôi giúp anh ta đăng ký một khóa học trực tuyến không? Đa số tang thi sau khi khôi phục lý trí nghe đâu sẽ mất trí nhớ đó, hai người vừa vặn làm quen lại với nhau từ đầu, nhưng có lẽ vẫn nên tìm một giáo viên chuyên nghiệp tới dạy dỗ lại sinh hoạt thông thường, nếu không sẽ rất khổ cực và bất lợi cho việc vun đắp tình cảm.]
Trợ lý nhỏ AI: [Dạy học là quá trình rất dễ xảy ra xung đột, ngài hãy cảm kϊƈɦ tôi đi, tôi đặt hàng cho ngài rồi, còn được giảm giá 20%.]
Trợ lý nhỏ AI: [Năm nay ngài chưa gia hạn tài khoản thành viên của mình, có muốn tôi gia hạn luôn không?]
Cố Kinh Bạch: [… Gia hạn đi, cảm ơn. Nhớ hủy đăng ký cái khóa học kia.]
Trợ lý nhỏ AI: [OK. Hủy đăng ký vẫn được hoàn tiền. Trong tương lai có những chuyện bất ngờ nào đó ngài có thể sẽ không thể biết trước, nhưng hãy tin tôi, ngài nhất định sẽ đưa anh ta trở về.]
Cố Kinh Bạch: [Nghĩ cùng đừng nghĩ!]
Trợ lý nhỏ AI: [Đã cap ảnh lưu lại. Đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, trong tương lai 180 năm tới tôi sẽ dùng chuyện này để cười nhạo ngài! [Nhắc nhở cực mạnh.jpg]]
Trợ lý nhỏ AI: [Tôi đã gửi mấy mẫu bản báo cáo mang dân bản địa về làm người nhà gửi cho ngài.]
Trợ lý nhỏ AI: [Kiến nghị cá nhân: lý do mang người về đừng chỉ viết là “vì tình yêu”, nên viết luôn cả vấn đề người yêu của ngài bị nghi ngờ là Tang Thi Vương. Ngài dẫn anh ta rời khỏi thế giới nhỏ 156 là vì nhiệm vụ, là vì hòa bình thế giới! Như vậy sẽ dễ qua cửa kiểm duyệt hơn.]
Sau một cuộc nói chuyện, cả Cục quản lý và Cố Kinh Bạch đều cảm thấy mệt tim.
Cố Kinh Bạch quyết định thả ngài tang thi ra cho đi dạo một lúc, giống như những lúc làm nhiệm vụ mệt mỏi, y sẽ đến tìm thú cưng của mình để xốc lại tinh thần.
Lúc mở quan tài ra, ngài tang thi vẫn nằm ngoẹo cổ như lúc đầu nhưng đã nhắm chặt mắt lại. Khuôn mặt thả lỏng, khí chất hiền lành vô hại, cực kỳ giống một tiểu thiên sứ trong một bức tranh sơn dầu.
Có cảm giác như đang nói…
[Ngài tang thi đang cần một nụ hôn của hoàng tử mới có thể tỉnh lại! 23333][Nhanh, mau nhân cơ hội này thay quần áo!][Tuyết Mãn: không ôm ôm hôn hôn em sẽ không mở mắt!!!]Cố Kinh Bạch: “…..”
Trợ lý AI không lọc bình luận nữa à? Y thấy mấy cái bình luận này toàn là những lời vô nghĩa thôi! Làm người đừng có quá đáng quá trợ lý nhỏ AI à!
*** Hết chương 8