Tim phổi Thanh Thanh Thảo Nguyên như muốn phát nổ, cái mặt béo núc kề sát giao diện lại càng to hơn, nó trừng hai cái mắt rực lửa, lớn tiếng nói: “Nhóc con, đá hắn đi!” Đá chết hắn, đá chết hắn đi!
Ninh Hồi mím chặt môi, thật sự sợ mình sẽ bật cười thành tiếng.
Bùi Chất nhéo cằm nàng quay mặt nàng về chỗ cũ, sự hứng thú trong đôi mắt đào hoa càng rõ nét hơn, nhẹ giọng nói: “Lúc này mà còn có thể cười được, phu nhân thật đúng là vừa bản lĩnh vừa gan dạ.”
Ninh Hồi chịu đựng một hồi lâu cuối cùng cũng kìm lại được nụ cười sắp bật ra, cả mặt đều đỏ ửng lên: “Đâu có…”
Khi nàng nói chuyện, đôi tay túm lấy cánh tay Bùi Chất muốn đẩy người ra, nhưng Bùi Chất lại không hề hấn gì, đôi mắt nhìn khuôn mặt phủ một lớp phấn nhạt như lau của nàng, ngón tay khẽ động, giơ tay nhéo nhéo.
Sau đấy hắn đứng thẳng người dậy, đặt hai tay ra sau lưng vân vê vài cái, trên tay vẫn còn hơi nóng từ làn da trắng nõn của nàng, khí chất lạnh lẽo cũng tan bớt đi một chút.
Bùi Chất cách ra xa một chút, Ninh Hồi lập tức bưng mặt mình, kéo gối trên tháp chắn trước người, nhíu mày nghiêm túc nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, ta không nghe hiểu câu nào cả.
Trong lòng Bùi Chất thừa biết nàng muốn đánh chết không thừa nhận thừa nước đục thả câu, hắn cũng không hỏi nhiều những chuyện này, ngồi trở lại vị trí, làm như không có gì nhấp một ngụm trà: “Nghe không hiểu thì cứ coi như không hiểu, trong lòng biết rõ là được rồi.”
Ninh Hồi xoa gối mềm trong tay không nhìn hắn, vùi đầu vào gối nhìn hoa văn trúc phú quý trên đó.
Hắn khẽ nâng cằm, cười như không cười.
Nói một hồi Bùi Chất liền dựa vào thành chiếc tháp, hơi nheo mắt lại không biết là đang nghĩ gì, không hề có ý muốn rời đi.
Ninh Hồi không có việc gì làm dứt khoát kéo toàn bộ số quýt trên bàn tới trước mặt, ăn để gϊếŧ thời gian.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi vẫn còn tức giận sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy ra từ cái hố đào, hung hăng trừng mắt với nam nhân trên tháp, thở hồng hộc không nói gì.
Ninh Hồi vừa ăn quýt vừa trêu nó, tâm trạng Thanh Thanh Thảo Nguyên nặng nề nửa ngày cũng không thể nở nụ cười, nó buồn bực vỗ đất dưới mông, tròng mắt vẫn không ngừng đặt trên người Bùi Chất, muốn dùng ánh nhìn để chọc thủng một lỗ chui ra.
Ninh Hồi vui vẻ không thôi, nếu không phải vì có Bùi Chất ngồi bên cạnh, nàng suýt chút nữa đã bật cười ha ha thành tiếng.
Ninh Hồi tay không ngừng miệng cũng không ngừng, ăn hết quả quýt này tới quả quýt khác, mùi vị chua khiến đôi mắt Bùi Chất cũng thấy không thoải mái.
Hắn chậm rãi ngồi thẳng người dậy, lạnh lùng nhìn Ninh Hồi nhét từng múi quýt vào miệng, muốn bảo nàng dừng miệng lại, nhưng lời tới cổ rồi lại nuốt vào.
Mặt mày hắn thâm trầm rồi đứng bật dậy, Ninh Hồi khó hiểu nhìn hắn xốc áo choàng lên vòng qua bước tới bình phong đi ra ngoài.
Sở Hốt và Tề Thương đang cãi nhau thấy vậy nghênh đón, ngạc nhiên nói: “Sao Thế tử lại ra ngoài nhanh vậy?” Không phải nói có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân sao?
Đuôi mắt Bùi Chất run lên, khóe môi khẽ động thốt ra một chữ: “Chua.” Chỉ ngửi vị chua đó thôi mà răng hắn cũng muốn rụng rồi.
Tề Thương: “??”
Bùi Chất và Tề Thương cứ như vậy rời đi, Thanh Đan Thanh Miêu lần lượt đi vào phòng, trên mặt bàn đã có không ít vỏ quýt và lá xanh, hai người a một tiếng tới gần thu dọn, gom lại khuyên nhủ nói: “Thiếu phu nhân ăn ít thôi, quýt này chua lắm, ăn nhiều quá cẩn thận đau bụng đấy.”
Ninh Hồi đặt miếng thừa lại trên tay lên bàn, rời khỏi chiếc tháp đi rửa tay sạch sẽ, che miệng ợ một cái, vội vàng xua tay: “Không ăn nữa, không ăn nữa, đúng là rất chua.”
Sắc trời bên ngoài hơi tối, yến hội ở tiền viện sớm đã bắt đầu, Ninh Hồi nghe Xuân Đào nói hôn sự hôm nay rất hoành tráng, của hồi môn của Liễu Phương Tứ nhiều đến dọa người, ăn cơm tối xong lại ra ngoài xem hoa cỏ.
Phủ Hiển Quốc công tối nay rất náo nhiệt, khách khứa và chủ đều cực kỳ vui vẻ, Quận chúa An Lăng ở phủ trạch lại ủ rũ không thôi.
Quận chúa ngã xuống nước, sức khỏe bị tổn hại, mấy ngày liên tục mà không có chuyển biến tốt lên.
Phía sau tấm rèm xanh lá thêu hoa thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho, mùi thuốc nồng nặc trong phòng khiến mấy hạ nhân cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Quận chúa bị cảm lạnh rất nặng, tuyệt đối không dám mở cửa sổ ra, chỉ có thể nín thở chịu đựng.
“Quận chúa, đến giờ uống thuốc rồi.” Oanh Nhi mang thuốc đã sắc xong tới, đặt khay ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường, vén rèm giường cài sang một bên.
Trên giường có hai chiếc chăn bông, sợ chưa đủ ấm còn đặt thêm mấy cái lò sưởi hướng vào bên trong, Quận chúa An Lăng rúc trong đó, hai má đỏ ửng, cả người mềm nhũn, đến hơi thở của mình cũng cảm thấy cực kỳ nóng, nàng ta mở mắt ra, được Oanh Nhi đỡ lên quấn chăn dựa vào gối, mệt mỏi nghiêng đầu.
Nàng ta khẽ động đôi môi khô ráo nhợt nhạt, tránh khỏi cái muỗng múc thuốc mà Oanh Nhi đưa tới, vươn tay trực tiếp uống cạn sạch ly thuốc tràn đầy kia.
Thuốc đó rõ ràng vô cùng đắng, nhưng nàng ta lại không chút nhíu mày, Oanh Nhi cuống quýt đưa mứt hoa quả tới.
Quận chúa An Lăng nuốt hết số thuốc ngậm ở trong miệng, đợi vị đắng trong họng tan đi mới lấy thuốc viên còn lại chuẩn bị uống.
Phụ nhân trung niên mặc áo màu nâu sẫm, búi tóc đơn giản đi từ bên ngoài vào, mở nắp lư hương mạ vàng hình thú ra, bỏ vào trong một muỗng hương tô hợp.
Quận chúa An Lăng nhìn một lát rồi lại chuyển tầm mắt nhìn xung quanh phòng, ngạc nhiên phát hiện toàn là những gương mặt xa lạ.
Nàng ta nheo mắt, cổ họng có chút khó chịu mở miệng nói: “Oanh Nhi, những người này từ đâu tới thế?”
Oanh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì phụ nhân trung niên phía sau đã uốn gối trả lời: “Thánh thượng nghe nói Quận chúa ốm đau nên đặc biệt sai chúng nô tỳ tới hầu hạ.”
Quận chúa An Lăng còn chưa kịp phản ứng, bà ta lại cúi mặt nói: “Nô tỳ họ Văn, từng làm việc ở tẩm cung Thái hậu nương nương, sau đó phụng dưỡng bên cạnh Thánh thượng, Quận chúa có thể gọi nô tỳ là Văn ma ma.
Mấy ngày nay hiếm khi Quận chúa tỉnh táo, còn chưa kịp bẩm báo với người.
Những nô tài từng hầu hạ bên cạnh người thật sự không tận tâm, nô tỳ tự làm chủ đuổi hết đi rồi.
Theo ý Thánh thượng, đặc biệt chọn những người trong cung tới, các ngươi vẫn còn chưa gặp Quận chúa nhỉ.”
Văn ma ma vừa dứt lời, thị nữ trong phòng bước chậm tới, uốn gối thỉnh an: “Chúng nô