“Quận chúa, hôm nay trời lạnh, người vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, suy nghĩ ưu phiền nhiều không tốt cho sức khỏe, nô tỳ xin cáo lui trước.” Văn ma ma cúi mặt nói vài câu, uốn gối muốn lui ra ngoài.
Quận chúa An Lăng đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn bà ta: “Chắc chắn trong lòng ngươi đang chê cười ta đúng không?”
Văn ma ma: “Quận chúa là chủ tử, nô tỳ đâu dám.”
“Không dám chứ không phải không.” Quận chúa An Lăng “a” một tiếng: “Dẫn người của ngươi tự mình hồi cung đi, ta không cần các ngươi hầu hạ.”
Văn ma ma nghiêm túc không siểm nịnh nói: “Nô tỳ phụng mệnh Hoàng đế, thứ lỗi không thể nghe theo.”
Hương tô hợp trong phòng đã đốt sẵn, Văn ma ma lại tự mình thêm chút ở bếp lò, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng không có ai lại càng thêm im ắng, Ngụy Thành Vãn nhìn chằm chằm lư hương trên bàn nửa khắc, cổ họng đột nhiên phát ra vài tiếng cười khanh khách, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, túm chặt lấy chiếc rèm trước mặt: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Nàng ta rũ tóc cúi đầu đi tới trước bàn trang điểm, người trong gương mặt mày trắng bệch, giữa mày nhợt nhạt không có sức sống, trận bệnh này khiến nàng ta tiêu hao hơn nửa sức lực.
Ngụy Thành Vãn nhìn vào gương vẽ lông mày, bệnh lâu ngày khiến tay cũng mềm nhũn, có chút run rẩy, một lần, hai lần.
Vừa cong khóe miệng cười vừa lẩm bẩm nói: “Không vội, không vội, không vội… ha ha ha.”
Khi Oanh Nhi bê thuốc vào, Ngụy Thành Vãn đã vẽ lông mày xong, còn tô son dặm phấn, khí sắc cả người lập tức thay đổi.
“Quận chúa, sao người xuống giường mà không khoác xiêm y?” Oanh Nhi vội vàng buông chén thuốc xuống, lấy áo choàng treo trên giá gần bình phong xuống khoác lên người nàng ta.
Quận chúa An Lăng quay đầu nhìn nàng ấy, nhận lấy chén thuốc rồi một hơi uống cạn, trở lại giường hỏi: “Bùi thiếu phu nhân đi rồi sao?”
Oanh Nhi đáp: “Đi rồi ạ, trông sắc mặt không tốt lắm thì phải?” Nàng ấy có chút do dự: “Có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Quận chúa An Lăng không đáp mà nói sang chuyện khác: “Văn ma ma tới mấy ngày rồi?”
Oanh Nhi sửa sang lại chăn cho nàng ta: “Sau ngày Quận chúa rơi xuống nước là tới luôn.”
Quận chúa An Lăng nghiêng đầu, lạnh lùng di chuyển tầm mắt tới lư hương trong phòng: “Đã tới lâu như vậy rồi à.”
Hôm nay là nàng ta sơ suất, còn tưởng sẽ trực tiếp vạch mặt Ninh Hồi để Văn ma ma trở về bẩm báo với Thánh thượng, không ngờ đầu óc Ninh Hồi lại tính toán đến vậy, không chịu thừa nhận trước mặt nàng ta.
Tác dụng của Văn ma ma không còn nữa, giữ lại cũng chỉ làm bẩn chỗ nàng ta, hơn nữa còn quản đủ thứ, có đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm nàng ta như vậy, hành động không tiện khiến người ta bực bội, hiện giờ cũng là lúc nên khiến bà ta cút xa chút rồi.
Vừa rồi bảo đi ngươi không đi, vậy thì tiếp theo phải đi như thế nào không phải do ngươi quyết định nữa rồi.
Ngụy Thành Vãn nuốt mứt hoa quả xuống, phân phó Oanh Nhi nói: “Ngươi đi lấy tiểu án và giấy bút mực tới đây.”
“Quận chúa muốn làm gì?”
“Bảo ngươi đi thì đi đi, nhiều lời làm gì?” Ngụy Thành Vãn không vui nhìn nàng ấy trách mắng.
Oanh Nhi im bặt, thầm nói bản thân lại không nhịn được mà lắm mồm, dựa theo ý nàng ta, vội vàng đi lấy đồ.
Ngụy Thành Vãn ngồi trên giường khoác thêm áo choàng dày, nâng bút chấm mực bên tiểu án.
Oanh Nhi lén nhìn thấy nàng ta chép kinh Phật, sau đấy lại lập tức cảnh giác thu hồi tầm mắt.
Trong lúc đó, Văn ma ma tiến vào nhìn thoáng qua vài lần, khuyên nhủ mấy câu bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt nhưng thấy nàng ta không nghe lại lui ra.
…
“Hiếm khi ra ngoài một chuyến, thiếu phu nhân có muốn đi dạo không?” Thanh Miêu là một người thích náo nhiệt, nàng ấy lén lút vén một góc rèm nhìn ra bên ngoài vài lần, đề nghị nói.
Ninh Hồi không hứng thú lắm, chống khuỷu tay trên án đỡ mặt: “Có gì hay mà đi dạo, nhạt nhẽo, vẫn là về phủ ngủ một giấc thì hơn.”
Thanh Miêu nói: “Vậy nô tỳ về làm điểm tâm cho người, học được vài món mới để người nếm thử.”
Ninh Hồi gật gù: “Haiz, được được.”
“Ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, người cứ tiếp tục như thế thì sắp biến thành heo mất.” Thanh Thanh Thảo Nguyên hận sắt không thành thép.
Ninh Hồi tức giận mà ăn đầy một miệng hạt dẻ: “Heo thì sao? Heo đáng yêu như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường heo?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên kiêu ngạo nâng cái cằm béo núc như không có lên, khiêng cuốc để lại cho Ninh Hồi một bóng lưng đen trắng béo nục.
Chính là dựa vào việc nó là một con gấu trúc chăm chỉ dũng cảm kiên cường nỗ lực liều mạng, ngoan cường bất khuất hướng về phía trước!
Rõ ràng có thể dựa vào mặt mũi kiếm cơm, nhưng vẫn dựa vào tài năng và trí tuệ cùng sức lao động của đôi bàn tay, câu này chính là nói nó đấy.
Thanh Thanh Thảo Nguyên khoe khoang không ngừng, đi được vài bước lại nhảy vào cái hố sâu mình đào.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Quốc công, Ninh Hồi đi từ trong xe ra đúng lúc đụng phải Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đi thăm phụ mẫu về.
Hai người nhanh chóng vào cửa trước một bước, Ninh Hồi chỉ nhìn từ xa thấy bóng lưng từ xa, Liễu Phương Tứ thích nhất là dẫn theo Dạ Mai Dạ Trúc theo sau.
Thanh Miêu cũng nhìn thấy, nàng ấy từ trên xe ngựa xuống, chỉ vào nha đầu mặc váy xanh nhạt tán gẫu với Ninh Hồi: “Nha đầu hồi môn của Nhị thiếu phu nhân tên là Dạ Mai nhỉ? Đúng là trùng hợp, cùng một âm với Diệp Mi* bên cạnh Nhị công tử, nói ra rất dễ nhầm lẫn.”
(Dạ Mai và Diệp Mi đều có phiên âm là Ye Mei)
Ninh Hồi cười nói: “Chẳng trách có thể trở thành phu thê, ngay cả tên người bên cạnh cũng giống nhau.”
Nàng chỉ cảm thán một câu, hai người Thanh Đan Thanh Miêu nhìn nhau cười, hiện giờ xem ra có thể hoàn toàn yên tâm, thiếu phu nhân bây giờ thật sự không nhớ thương những người những chuyện đó nữa rồi.
Đoàn người trở về viện, Thanh Miêu nghỉ ngơi một lát liền tới nhà bếp chuẩn bị mày mò món điểm tâm mà mình mới nghiên cứu, Thanh Đan tiếp tục việc thêu thùa còn dang dở, Ninh Hồi lại ngồi trên tháp vừa ăn vừa xem sách.
Họ ở đây nhàn nhã tự tại, còn Bùi Đô và Liễu Phương Tứ vừa trở về từ Liễu phủ đã lập tức tới gặp Bùi Chu thị.
Liễu Phương Tứ cảm thấy mệt, thỉnh an xong liền đi trước, Bùi Đô một mình ở lại nói vài chuyện ở Liễu phủ, hắn nói một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, liếc nhìn Bùi Chu thị ở trước mặt, thấy bà rũ mắt xuống ngẩn ngơ thất thần, do dự nhẹ giọng gọi vài tiếng mẫu thân.
Bùi Chu thị bừng tỉnh, túm lấy chuỗi ngọc miễn cưỡng nở ra một nụ cười, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Bùi Đô