Đám người tụ tập lại để nghênh đón nhanh chóng tản đi, đình viện chỉ còn lại huynh muội Bùi Hân và Liễu Phương Tứ.
Việc này xảy ra đột ngột khiến Liễu Phương Tứ bất ngờ, nàng ta được Dạ Mai đỡ, vẻ mặt đầy kinh ngạc không thôi.
Bùi Đô tận tay kéo Bùi Hân trên mặt đất lên, kéo ống tay áo lau mặt cho nàng ta, thấp giọng nghẹn ngào hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Hân Nhi, đừng nghĩ gì, cũng đừng làm gì cả, kết quả có thế nào chúng ta cũng phải chịu.”
Giọng điệu tác phong của hắn trước sau như một dịu dàng, Bùi Hân hoảng sợ bất lực thậm chí có chút tuyệt vọng ôm lấy hắn gào khóc: “Ca, làm sao bây giờ đây? Làm thế nào bây giờ?”
Bùi Đô khẽ động đôi bàn tay đã lạnh tới cương cứng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng ta, im lặng không nói gì.
Rời khỏi đình viện, Ninh Hồi và Bùi Chất liền tách ra, gió lặng tịch mịch, Bùi Chất kéo áo choàng lại trở về thư phòng, trong phòng đốt than, vừa bước vào cơ thể hơi lạnh đã bắt đầu dần ấm lên.
Chuyện trong phủ hắn không định quản, lão phu nhân và phụ thân sẽ biết nên làm thế nào, hắn hà tất phải tự tìm phiền phức.
Cửa sổ gỗ khắc hoa bên cạnh ghế gỗ sưa vàng buông rèm mở một nửa, trong phòng tuy ấm áp nhưng lại không buồn tẻ, Bùi Chất ngồi ở án thư, lấy trâm cài đài sen ngọc trong ống tay áo ra, dùng khăn thấm nước lau sạch sẽ vết máu dính trên đầu trâm.
Lòng hắn dịu xuống, cầm cây trâm trên tay ngắm nghía nửa ngày mới đặt lại vào hộp gỗ.
Hắn vừa đặt đồ xuống là Tề Thương đã tiến vào, một tay cầm kiếm một tay bưng chén trà.
Bùi Chất ngước mắt: “Cầm gì thế?”
Tề Thương đặt chén trà lên bàn, trả lời: “Hoa mà Thế tử giao cho thuộc hạ trước khi tiến cung, người quên rồi sao?”
Nghe hắn nói vậy Bùi Chất cũng nhớ ra, hoa nhỏ trong chén trà mềm mại, không xấu nhưng cũng không hẳn là đẹp, chỉ là một đóa hoa dại nhỏ tùy tiện có thể tìm được trong bụi cỏ ngày xuân.
Chỉ là hiện giờ đã vào cuối thu, có thể trông như vậy cũng là được lắm rồi.
“Cho người chăm sóc nó đi.” Bùi Chất cúi mặt nhìn một lát, quay người sang chỗ khác cầm một quyển sách, sau đấy đột nhiên lại chỉ vào chiếc ghế bên cửa sổ: “Để ở đằng kia đi.”
Tề Thương đáp lại một tiếng, có chút do dự nói: “Thế tử, sắp vào đông rồi, không tiện chăm hoa cho lắm.” Mà cái kiểu thoạt nhìn gió thổi là đổ này lại càng khó chăm sóc.
Bùi Chất liếc xéo hắn: “Thế thì chăm sóc cho hẳn hoi.”
Đúng là cứng đầu! Tề Thương vô cùng bất đắc dĩ, bưng chén trà tới cửa sổ, vội vàng ra cửa tìm gã sai vặt biết chăm hoa chăm cỏ bảo hắn ta ngày ngày phải cẩn thận chăm sóc.
…
So với sự an tĩnh của những viện khác, viện Phúc An náo nhiệt hơn nhiều, lão phu nhân trút giận xong liền lôi kéo Hiển Quốc công hỏi ông ta xem bây giờ phải làm sao.
Hiển Quốc công vừa mới đặt thánh chỉ ở từ đường, vào cửa ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thong thả ung dung trả lời: “Đương nhiên là hưu thê khai trừ khỏi gia tộc.” Tiêu Như Song là vợ cả kết tóc của ông ta, Chu thị căn bản không thể so sánh được với Tiêu Như Song, hưu thê khai trừ khỏi gia tộc là biện pháp thỏa đáng nhất.
Trong lòng Bùi lão phu nhân còn có chút do dự, bà ta vịn vào thành ghế ngồi thẳng thân mình: “Có nên cho người tới Chu gia báo một tiếng không?”
Hiển Quốc công lạnh lùng lắc đầu: “Không cần, nhanh thì chạng vạng muộn thì ngày mai, vợ chồng Chu ngự sử nhất định sẽ tự mình tìm tới cửa.” Nữ nhi của Chu gia làm ra chuyện như vậy, họ không thể ngồi yên một chỗ được.
Giọng điệu ông ta chắc chắn, Bùi lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu trong lòng con đã có chủ ý, ta cũng không nói gì nhiều nữa.” Bà ta có chút đau đầu dựa lưng vào ghế: “Ngày mai không tới vạn thọ Thánh thượng được, con chớ có quên cho người dâng thọ lễ lên.”
“Nhi tử nhớ rồi.”
Hai người trao đổi xong, Hiển Quốc công nhanh chóng rời khỏi viện Phúc An, chuẩn bị việc hưu thê khai trừ khỏi gia tộc.
Bùi lão phu nhân được Dung Xuân xoa bóp vai cho, trong lòng thầm đoán mấy năm tới phủ Quốc công e là không tránh khỏi chê cười đâu.
“Chẳng lẽ năm nay đụng phải ôn thần hay sao?” Từ chuyện Ninh thị thành hôn với Chất Nhi để rồi trưởng tẩu thương nhớ em chồng, đến chuyện Liễu thị gài bẫy Nhị lang, còn cả chuyện hôm nay nữa.
Từng chuyện liên tiếp nhau, tới không kịp phòng bị.
Bùi lão phu nhân càng nghĩ càng thấy cực kỳ đau đầu, thở dài mấy hơi, dứt khoát bảo Dung Xuân đỡ về giường nằm.
Phủ Quốc công náo nhiệt tới chạng vạng vẫn không ngừng.
Ninh Hồi ăn xong cơm tối ở trong sân đi vài vòng cho xuôi cơm, thoải mái dễ chịu vươn vai một cái chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Nàng nằm trong chậu tắm, Thanh Thanh Thảo Nguyên đã tắt video trước, rúc trong hố hỏi: “Nhóc con, hôm nay xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”
Ninh Hồi khảy khảy nước, lắc đầu nói: “Đâu có.” Sau đấy lại nghĩ kỹ một lượt: “Vào cung một chuyến, gặp Hoàng đế, vị Hoàng đế đó cũng rất hiền lành.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhăn nhăn cái mặt gấu trúc, không lên tiếng nữa, nó nhảy vào cái trong hố, nhỏ giọng nói: “Không có thì tốt.”
Đối với rất nhiều người, tối nay đã chú định là một đêm mất ngủ, nhưng Ninh Hồi lại ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy chính mình lăn lộn trên thảo nguyên vô tận, cả người đều thoang thoảng mùi cỏ xanh tươi mơn mởn.
Ngủ ngon nên sáng cũng dậy sớm, đơn giản đi rửa mặt chải đầu xong, Ninh Hồi ngồi ở bàn tròn dùng bữa sáng, vừa ăn cháo vừa nghe Xuân Đào nói chuyện.
“Trời vừa hửng sáng người của Chu phủ đã tới, là Chu ngự sử và phu nhân cùng nhau tới, nghe Vân Nha ở viện Phúc An nói, hai người vừa gặp lão phu nhân đã suýt chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.”
Xuân Đào rất có tài ăn nói, tinh thông tin tức trong phủ, không có tin nào trong phủ là nàng ấy không biết, đứng ở bên bàn tròn hứng thù bừng bừng nói tiếp: “Thiếu phu nhân, người không biết đâu, vợ chồng Chu ngự sử muốn đoạn tuyệt quan hệ với phu nhân… à không không không, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Chu thị đã qua đời.”
Ninh Hồi buông cái muỗng trong tay, cầm lấy đũa gắp bánh bao cắn một miếng, nghe vậy cuống quýt nhai rồi nuốt xuống, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ?” Nói thế nào đi nữa Chu thị cũng là con gái họ