Ninh Hồi trở về từ chỗ Quận chúa An Lăng cũng không nghe lời Thanh Đan Thanh Miêu về phòng nghỉ ngơi mà hứng thú bừng bừng đi dạo trong thôn trang để tìm cơ hội một mình đào cây.
Thanh Đan Thanh Miêu không yên tâm về nàng, ra ngoài một tấc cũng không rời.
Đang là mùa hè, ngó sen ngoài ruộng đúng lúc chín tới, mấy nông hộ trong thôn trang cũng lội bùn đào lấy chút ngó sen mới, muốn làm chút đồ ăn tươi mới vào buổi tối.
Khi Ninh Hồi sinh ra, Thủy Lam Tinh đã là một mảnh đất hoang vu, nàng từng nhìn thấy cảnh tượng hoa sen nở rộ trong phòng chiếu phim, nhưng làm sao so được với tận mắt chứng kiến?
Dù là hoa nhài trong thôn trang Quận chúa An Lăng hay là hoa sen, lá sen trước mắt, thế giới tươi đẹp này khiến người ta vừa động lòng, vừa xót xa.
“Thiếu phu nhân…” Hán tử đứng trong vũng bùn hơi khúm núm, hắn ta nghe nói thiếu phu nhân của gia chủ dưỡng bệnh ở trong thôn trang, nhưng không ngờ lại gặp phải ở đây.
Khắp nơi đều là nước bùn, Thanh Miêu muốn kéo nàng đi ngay, nhưng Ninh Hồi đương nhiên không muốn, mỉm cười gật đầu với hán tử: “Ngó sen này nhìn có vẻ hơi nhỏ nhỉ.”
Phụ nhân đang múc nước trên bờ ruộng, đặt những củ sen trắng nõn đã được rửa sạch vào cái rổ bên cạnh, vội vàng đứng dậy trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, lúc này còn đang non, mùi vị không giống với mùa đông.”
Ninh Hồi không hiểu những thứ này, nàng chưa từng nếm thử ngó sen mùa đông, cũng không biết ngó sen mùa hạ có mùi vị thế nào, sự tò mò đong đầy trong mắt nàng, Thanh Đan mở miệng nói: “Nếu thiếu phu nhân muốn nếm thử, tối nay sẽ bảo nhà bếp làm.”
Cả thôn trang này đều là của Bùi gia, những thứ này cũng không ngoại lệ, Thanh Đan bảo người dưới bùn lấy nhiều thêm mấy củ, rửa sạch sẽ rồi mang tới nhà bếp.
Còn Ninh Hồi lại lén ném một củ vào không gian thảo nguyên, đào thêm mấy cây cỏ dại không biết tên.
Giá trị xanh hóa thành công đạt tới 20, nàng ôm hoa sen đài sen vui sướng đi về phía sân, Thanh Đan Thanh Miêu thấy nàng vui vẻ, cũng không khỏi vui theo.
Một đoàn người không nhanh không chậm trở về, đi được nửa đường, có gã sai vặt vội vã chạy tới, thở hồng hộc nói: “Thiếu phu nhân, Thế tử tới, quản sự bảo tiểu nhân tới thông báo cho người mau trở về.”
Ninh Hồi hơi ngẩn ngơ, nguyên thân chưa từng đặt Bùi Chất vào trong đầu, huống hồ nàng là một kẻ ngoại lai, đột nhiên nghe thấy hai chữ Thế tử, nàng sững sờ chưa kịp phản ứng lại.
Thanh Đan Thanh Miêu lo lắng nhìn nàng, sợ nàng làm ra chuyện gì không ký trí, lúc này hai người cũng não hết cả lòng.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta nên làm gì bây giờ?” Nàng có nên tìm một chỗ trốn đi không?
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang sáng tạo vũng bùn trong không gian, nó thức thời nói: “Người muốn làm gì thì làm đó thôi.” Nó là hệ thống tiêu chuẩn, là sản phẩm cây chính miêu hồng, sẽ không ép ký chủ làm bất cứ chuyện gì, nàng muốn lên trời nó tuyệt không ép nàng xuống đất, thích làm gì thì làm đó.
Hơn nữa...
“Cho dù người muốn làm gì cũng chẳng có cơ hội đâu, Ninh Hồi vốn dĩ không thích gặp người ta, mà Bùi Chất người ta cũng chẳng muốn gặp nàng, hắn chắc chắn sẽ không tới gặp người đâu, đừng có buồn lo vô cớ.”
Ninh Hồi: “Nói cũng phải.”
Nàng lại tán thưởng nói: “Này Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi thật sự có một trí tuệ thông minh đấy, không hổ là hệ thống đã tải xuống mấy trăm bộ tiểu thuyết.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống xẻng cười ngạo nghễ: “Đó là điều đương nhiên.” Sự ưu tú của nó đâu phải chỉ ở mỗi điểm này?
Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên nói chuyện tán gẫu rất say sưa, cũng không chú ý tới đoạn đường phía trước.
Thanh Đan bỗng nhiên giữ nàng dừng lại, uốn gối nói: “Thỉnh an Thế tử.”
Sắc trời dần tối, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn thấy rõ ràng.
Ở thời niên thiếu, dù Bùi Chất nổi loạn nhưng vẫn được người đời ca tụng là “Giang Hoài diễm tuyệt”.
Sau này hắn gia nhập triều đình, được tấn chức cận thần thiên tử, vừa nắm được quyền thế trong tay là đã giở thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không ai dám nói năng linh tinh, có thể được người đời ca tụng bốn chữ “Giang Hoài diễm tuyệt”, không thể nghi ngờ hắn cực kỳ tuấn tú.
Khác với dáng vẻ trăng thanh gió mát của Bùi Đô, hắn đứng trước mặt đám người, sắc mặt có chút nhợt nhạt, trắng bệch, hơi thở lại trầm thấp, khi không cười thật sự giống với quỷ môn quan trong mùa đông khắc nghiệt, mang tới cho người ta cảm giác lạnh lẽo âm u, hơn nữa hắn thích mặc đồ màu đen, đúng là không hổ với danh hiệu Diêm Vương sống của hắn.
Ninh Hồi nhìn hắn, mà hắn cũng đang nhìn nàng.
Nàng một thân ăn mặc khuê các, ôm đài sen hoa sen trong lòng, không nói năng gì, hiếm khi không nhìn hắn với dáng vẻ giống kẻ thù gϊếŧ cha, hận không thể chém hắn thành trăm ngàn mảnh.
Hắn khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước rồi lướt qua.
Hai vợ chồng này không ai muốn gặp nhau, dù sao cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa không có tình cảm gì, Thánh thượng ban hôn, một gả một cưới là chuyện rất đơn giản.
Chẳng qua là một người cực kỳ phẫn hận với hôn sự này, còn một người thì hoàn toàn không thèm để trong lòng.
Bùi Chất biết thê tử mới này một lòng hướng tới huynh đệ nhà mình, thậm chí còn nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài, nhưng dù có như vậy, hắn cũng không chút để ý, dù sao thì thanh danh của hắn vốn dĩ đã thành ra như vậy rồi, xấu thêm chút nữa thì có làm sao? Hoàn toàn không hề hấn gì.
Chính vì không sao cả nên từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nói gì làm gì với nguyên chủ.
Dù nguyên chủ ở sau lưng tác oai tác quái, giở trò oái oăm, hắn cũng không nói gì.
Bùi gia và Ninh Hồi ở trong lòng hắn kẻ tám lạng người nửa cân, hai bên đánh nhau, cũng coi như là xem trò hay.
Bùi Chất đi rất nhanh, Tề Thương chắp tay với Ninh Hồi rồi bước nhanh theo.
Người đã đi rất xa rồi mà Ninh Hồi vẫn cảm thấy xung quanh âm u lạnh lẽo, nàng nhét một hạt sen vào miệng nhai ngấu nghiến: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi có cảm thấy hắn giống như ma quỷ trong phim tài liệu không?” Lạnh lẽo u ám, khiến người ta sợ chết khiếp!
Thanh Thanh Thảo Nguyên vẫn luôn không đáp lại, Ninh Hồi mở màn hình ra, thấy nó ôm cái mặt béo phúng phính ngồi bên hoa nhài, một lúc lâu sau mới ủ rũ nói: “Ký chủ, mắt người lác rồi sao?” Rõ ràng trông người ta còn đẹp hơn cả người.”
Ninh Hồi: “Ta thấy ngươi một thân toàn là mỡ, ngươi nói xem mắt ta có lác hay không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “...!Ha ha.” Nó là gấu trúc, có chút thịt chẳng phải là điều rất bình thường sao :)
Cơm tối quả nhiên có củ sen xào, hôm qua Ninh Hồi vẫn thấy không