Cánh cửa gỗ cũ kỹ không ngăn được tiếng kêu thảm thiết trong viện, đám hạ nhân xung quanh vùi đầu xuống thật thấp, chỉ hận không thể che cả lỗ tai mình lại, tránh cho những tiếng kêu rơi vào tai khiến tim cũng giật thót theo.
Mà Hiển Quốc công lại thật sự nhớ đến rượu ngon trong tay Tấn Hầu, gật đầu tỏ ý đáp lại người con trai thứ hai tới vấn an rồi liền dẫn theo gã sai vặt An Tử cất bước rời đi.
Bùi Chất đưa mắt nhìn bóng lưng ông ta dần khuất cuối con đường mòn rồi mới quay đầu lại hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Giọng Bùi Đô nhẹ nhàng: “Hôm nay không có việc gì nên đệ đi loanh quanh trong phủ, nghe có tiếng động trong sân nên định vào xem thử, nhưng không ngờ lại gặp cha và huynh.
Hiếm khi có lúc phụ thân và huynh trưởng đều ở trong phủ.”
“Chỉ dạo quanh thôi sao?” Bùi Chất rời đi lướt qua người hắn mang theo một luồng gió: “Đúng là đi quanh hay thật.”
Bùi Đô đứng tại chỗ cười tủm tỉm lắc đầu, hắn nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt rồi nói với Diệp Mai: “Đi thôi, bên ngoài hơi lạnh, chỉ có trong phòng là ấm.”
Mấy người lần lượt rời đi, tiểu viện vốn đã nằm ở vị trí vắng vẻ trong ngày đầu đông này lại càng lộ vẻ tiêu điều lạnh lẽo hơn.
Không có mấy vị chủ tử, gã sai vặt canh gác liền tùy ý tìm một chỗ trên thềm đá ngồi xuống, nghe tiếng kêu lạnh cả sống lưng bên trong, trong miệng thở ra những luồng khói nóng.
Ninh Hồi được Bùi Chất cho phép nên tạm thời liền quên hết đống hoa cỏ bị dọn đi, lên tinh thần thúc giục Thanh Đan, Thanh Miêu và mấy người tỳ nữ nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi Tề Châu càng sớm càng tốt.
Thanh Miêu vừa sắp xếp hòm y phục vừa nói: “Thiếu phu nhân, sao người vui vẻ thế? Mấy người bên ngoại của người không phải là những kẻ dễ đối phó, sao lại phải phí sức lực đi qua đó một chuyến làm gì?” Trời lạnh như hôm nay còn muốn đi một chuyến đến Tề Châu vừa đi vừa về chậm nhất cũng phải tốn bảy, tám ngày.
Ninh Hồi đưa đồ cho nàng ấy, còn chưa nói gì thì Thanh Đan đang đóng gói hương liệu lại cười nói: “Cái gì mà dễ hay không dễ đối phó? Chúng ta không ở trong phủ bọn họ, họ còn có thể làm gì chúng ta chứ?”
Nàng ấy sắp xếp hộp sứ rồi cất vào: “Theo nô tỳ thấy ấy à, Thiếu phu nhân đi thăm bên ngoại chỉ là giả thôi, thật ra là người muốn đi ra ngoài chơi chưu gì? Trước kia khi chưa xuất giá người cũng hay chạy loanh quanh các nơi, có thời gian là lại đến nhà tổ ở Thịnh Châu thăm lão thái gia, lão phu nhân.
Bây giờ gả cho người ta rồi không thể so với lúc trước được, đúng là buồn bực ở nhà muốn phát hoảng.”
Ninh Hồi nghiêng đầu cười, nói phụ họa: “Có thể không chán sao, người ta sắp mọc nấm được rồi đây.”
Người trong phòng đang nói chuyện thì Xuân Đào chịu trách nhiệm gửi thư đến nhị phòng Hàn gia ở Tề Châu đã đi tới, đang thò đầu qua rèm châu nhìn vào trong.
Thanh Miêu đóng kín hòm xiểng, hỏi: “Ngó dáo dác làm gì vậy? Đã gửi thư chưa?”
Xuân Đào vén rèm đi vào, chóp mũi bị lạnh cóng đỏ bừng: “Gửi rồi, gửi đi rồi.
Thiếu phu nhân, trên đường đi nô tỳ gặp Dung Xuân tỷ tỷ, lão phu nhân gọi người đến viện Phúc Yên.”
Nàng ấy nói hơi nhanh: “Dung Xuân tỷ tỷ nói là lão phu nhân đã biết chuyện hôm qua, giờ đang phát cáu trong phòng, bảo người mau đi qua đó.”
Thanh Đan nghe vậy vội vàng cởϊ áσ nhung trên giá khoác lên cho Ninh Hồi, đoàn người đi về phía viện Phúc Yên.
Ninh Hồi còn tưởng rằng không có ai ở viện Phúc Yên, không ngờ bên trong lại đầy người, Chu di nương, Trương di nương, Bùi Hân, Bùi Trân, Bùi Duyệt, cả Bùi Vân, Bùi Đóa tuy không nhiều tuổi nhưng đã hiểu chuyện cũng đã có mặt.
Dung Xuân tự tay vén rèm cho nàng, ngầm nháy mắt ra hiệu với nàng, Ninh Hồi cười với nàng ta rồi bước vào trong.
Nàng hành lễ với lão phu nhân, mấy người Bùi Hân cũng lên tiếng chào hỏi nàng.
Lão phu nhân ngồi trên ghế tháp, mãi cho đến khi nàng ngồi xuống trên ghế đẩu mà bà cũng không lên tiếng, hai mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.
Bà không nói gì, Ninh Hồi đoán chắc hẳn là đang chờ Liễu Phương Tứ đến rồi mới mở miệng.
Quả nhiên đợi một hồi thì thấy Liễu Phương Tứ được Dạ Mai, Dạ Trúc dìu đi khập khiễng vào trong.
Hôm qua nàng ta thật sự đã quỳ mấy canh giờ, bây giờ còn có thể đi lại như vậy cũng thật sự là không tầm thường.
Liễu Phương Tứ cúi nửa người xuống hành lễ, lúc này cuối cùng lão phu nhân cũng mở mắt, khóe mắt đầy nếp nhăn.
Bà không bảo nàng ta ngồi mà chỉ không mặn không nhạt mở miệng: “Ngươi đúng là có bản lĩnh, xảy ra chuyện như vậy cũng có thể khiến Nhị lang lặng lẽ bỏ qua cho.”
Mặt Liễu Phương Tứ lộ vẻ sững sờ, Chu thị đã chết, bình thường lão phu nhân lại không thích đi ra khỏi viện của mình.
Mẫu thân nàng ta là Trưởng công chúa Hoa Dương chỉ dạy nàng ta phải ứng phó thế nào với trượng phu là Bùi Đô thôi.
Lúc đó bà ta cũng rất bối rối nên đã quên mất ở viện Phúc Yên vẫn còn một lão thái thái nữa.
Nàng ta ngơ ngẩn không mở miệng, Bùi lão phu nhân lại không khách khí nói tiếp: “Ngươi nhìn bà già này như vậy làm gì? Ngươi như thế này mà còn trông chờ ta thương tiếc ngươi như Nhị lang sao?”
Liễu Phương Tứ nhíu đôi lông mày mảnh, mở miệng giải thích: “Tổ mẫu hiểu lầm cháu rồi, cháu dâu không...”
Bùi lão phu nhân vốn dĩ đã có ấn tượng không tốt với Liễu Phương Tứ, bà cười khẩy một tiếng nói: “Hiểu lầm cái gì? Bà già này không thích quản việc nhà, cũng không thích ra ngoài, nhưng chuyện gì nên biết ta vẫn biết, ngươi nghĩ ta tai điếc mắt mù cái gì cũng không biết sao?”
Lão phu nhân nói một hồi lại trở nên cay nghiệt theo thói quen.
Bà nhớ tới những lời lan truyền khùng điên bên ngoài lúc mới sáng sớm Dung Xuân nghe được từ bên ngoài về kể cho mình nghe là lại không thể ngăn nổi lửa giận trong lòng.
Thể diện lão Quốc công giành được đều bị đám con cháu bất hiếu này xóa sạch không còn gì nữa.
Đứa nào cũng không cho bà sống tốt, muốn làm cho bà tức chết thăng thiên phải không? Không thể để bà được hưởng thụ thêm hai ba năm nữa sao?
“Ngươi là cái dạng gì chẳng lẽ lại không tự biết trong lòng chắc?”
Liễu Phương Tứ nghe vậy thì tủi thân, oán hận nhìn Ninh Hồi: “Tổ mẫu nói vậy là đổ hết tội lỗi lên đầu cháu sao? Rõ ràng là Liên di nương làm sai khiến cháu phải chịu khổ.”
Lão phu nhân vẫy tay cho Dung Hạ đang bưng nước trà đi ra ngoài, giọng điệu lạnh lùng: “Mấy cái lời này của ngươi chỉ lôi ra mà lừa được đám nam nhân đầu toàn bã kia thôi, dám nói như vậy trước mặt ta mà không sợ bà già này cười rụng răng