Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 66


trước sau


Ninh Hồi không biết chơi cờ vây, nhìn chằm chằm bàn cơ một lát bỗng hơi ngây người, không hứng thú quay đầu đi.
Bùi Chất cũng cảm thấy không còn hứng thú, vân vê quân cờ trong tay rồi ném lại bàn cờ.
Hai người chuyển tới giường nhỏ tiếp tục đọc quyển sách còn chưa đọc xong kia, Ninh Hồi cởϊ áσ choàng và áo tay sam ra, kéo chăn nhung đắp lên hai người, ôm lò sưởi trong tay, lúc này mới cảm thấy ấm áp hơn không ít.
Nàng nghe mãi không khỏi có chút buồn ngủ mơ màng, che miệng ngáp không ngừng, nước mắt hơi chảy ra.
Bùi Chất nhìn chằm chằm nàng, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ khắc hoa văn, phủ bóng lên tấm thoảng, hắn cầm sách trong tay, cụp mắt dịu dàng cười.

Hàn lão phu nhân chuyến này nếm mùi thất bại hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hàn Ý Lan, nghe được Tiểu Li tới báo chuyện này, mí mắt cũng không nâng lên, hết sức chuyên tâm dùng bút lông viết sách y học.
Ánh chiều tà buông xuống, rải rác trên mặt đất làm dịu đi sự hiu quạnh của mùa đông.
Tiểu Li lại ra ngoài chơi, nàng gác bút lông xuống, nhìn cửa chính Tế An đường, bóng người tay cầm trường kiếm mặc trường bào thanh y đứng ngược sáng, càng thêm vài phần ấm áp.
Mấy ngày qua tính toán cũng đã gần nửa tháng, Hàn Ý Lan nheo mắt lại, tới hôm nay mới thấy rõ dáng vẻ người kia.
Đây chẳng phải…
Nàng sửng sốt, đột nhiên đứng lên.
Người bên ngoài chỉ hơi dừng chân một lát, rất nhanh đã xoay người rời đi, Hàn Ý Lan do dự một lát cuối cùng vẫn vòng qua bàn nhỏ bước nhanh đuổi theo.
Nàng bước ra khỏi ngạch cửa, gió lạnh đột nhiên tạt thẳng mặt nàng.

Nàng giơ tay vuốt g mái tóc dài bị hất lên mặt xuống, tay áo giơ lên chắn chỉ kịp thấy bóng dáng cao gầy nhảy lên nóc nhà, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Người tới đã nhanh, đi lại càng nhanh.
Hàn Ý Lan đứng trên con đường lát đá xanh, người đi đường đã tản hết, khóe miệng khẽ giật.
Tiểu Li cầm kẹo hồ lô đi từ bên kia đường tới, thấy nàng nắm hầu bao đựng dạ dạ hương bên hông vẫn không nhúc nhích, tò mò hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Hàn Ý Lan bỗng nhiên hoàn hồn, đôi môi đỏ khẽ động, mỉm cười: “Không có gì, ở bên trong hơi chán, ra ngoài hóng gió thôi.”

Tiểu Li ồ một tiếng, tuy không tin tưởng lắm nhưng cũng không truy hỏi tới cùng, cắn một miếng kẹo hồ ly rồi đứng bên ngoài với nàng một lát.
Bởi vì lần chạy ra ngoài này nên Hàn Ý Lan cũng không còn tâm tư tiếp tục ngồi khám nữa, ở bên trong khoảng một khắc bèn lên xe ngựa hồi phủ.

Nàng ấy vừa mới vào cửa, Hàn nhị phu nhân liền vội vã ra ngoài, viên ngọc trên đầu run lên rất mạnh.
Hàn nhị phu nhân giữ chặt lấy nàng: “Tổ mẫu con chịu tức giận ở chỗ Ninh biểu tỷ, giờ đang làm loạn trong phủ, con mau vào trong phòng đi, đừng để người ta biết con đã về từ Tế An đường rồi.”
Bà mẹ chồng đó của bà ấy không quan tâm tới nữ nhân nào trong nhà, cứ tức giận là sẽ trút giận lên đầu các cô nương, cũng may là bà ta sống cùng đại bá, Ý Lan nhà bà ấy mới không phải chịu cảnh ngày ngày bị trút giận.
Hàn Ý Lan vỗ vỗ tay bà ấy, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đừng lo, lão phu nhân cũng không phải chỉ làm loạn mỗi hôm nay.” Dù Ninh biểu tỷ không tới thì ngày nào cũng tác oai tác quái trong nhà mà? Sớm đã quen rồi.
“Có thể giống nhau sao?” Mẹ chồng nàng dâu hai mươi mấy năm, Hàn nhị phu nhân càng hiểu lão thái thái đó hơn con gái mình, khóe miệng hàm chứa nụ cười khinh bỉ: “Bình thường mấy chuyện đó có tính là gì? Hôm nay cái mặt già đó đều sưng cả lên rồi.”
Hàn Ý Lan chỉ cười không nói, Hàn nhị phu nhân có chút oán trách trừng mắt nhìn nàng: “Chỉ mải nói chuyện với con, Trương phu nhân còn ở Yến Hồi lâu chờ ta, ta phải đi rồi.”
Trì hoãn một lúc lâu, Hàn nhị phu nhân sợ người chờ sốt ruột, vội vàng rời phủ.
Tiểu Li tiến tới gần nàng trêu chọc nói: “Trương phu nhân? Là Trương gia buôn muối ở thành Đông à? Đúng rồi, lần trước Trương công tử còn tặng người một bức tranh đó, tiểu thư còn nhớ không?”
“Không nhớ.” Hàn Ý Lan nghiêng người nhìn nàng ấy, sau đó bèn xoay người rời đi.
Tiểu Li biết nàng không thích nghe những chuyện này nhưng vẫn không tránh khỏi nhiều lời mấy câu: “Chuyện cả đời đấy, tiểu thư vẫn phải tự mình chú ý một chút.”
Hàn Ý Lan nghe vậy bước chân chợt dừng lại, yên lặng nhìn nàng, lời nói dứt khoát, từng câu rõ ràng: “Không có cái gì mà chú ý hay không chú ý, ta không muốn gả không ai ép nổi ta, còn nếu ta muốn gả muốn ngăn cũng không được.”
Một đời dài như vậy, nàng đương nhiên phải tìm một người nàng thích và cũng thích nàng.
Thà không có còn hơn chọn nhầm, nàng luôn không thích hai chữ tạm bợ.
Tiểu Li bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh: “Tiểu thư, người nhỏ giọng chút thôi.” Lời này mà bị ai nghe thấy thì không xong mất.
Hàn Ý Lan bước tới thềm đá trên đình viện: “Ta lặp lại lần nữa cũng được.”
Tiểu Li trừng mắt ngầm cảnh cáo mấy nha đầu nhìn về phía bên này, đợi họ cúi đầu xuống mới chậm rãi chạy theo.


Sáng ngày ra mà trời đã cực kỳ âm u, vừa qua giờ Thìn trời đã đổ mưa, mãi tới trưa khó khăn lắm mới dừng lại.
Bên ngoài rất lạnh, Bùi Chất động cũng không muốn động, nhưng Ninh Hồi lại cứ một lòng thương nhớ hoa trà, kích động không thôi, đến ngủ trưa cũng không cần.
Ngồi trên giường lôi kéo tay áo hắn, liên tục nở nụ cười với hắn.
Mặt mày hớn hở, giọng nói dịu dàng, toàn là những lời thúc giục đi tới vườn hoa trà.
Lúc xin xỏ người khác cũng không biết lấy lòng sao cho đúng, cười vài cái đã muốn người ta thuận theo ý nàng rồi sao? Mơ cũng đẹp quá.
Bùi Chất cười nhạt một tiếng, rút tay nàng từ trong ống tay áo mình ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê những hoa văn mịn màng, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua người ngồi trên giường nhỏ.
Ninh Hồi thấy hắn nhìn qua, nở nụ cười càng chân thành hơn, đôi mắt sáng như ánh trăng của nàng thật sự rất động lòng người.
Bùi Chất hơi khựng lại, quay đầu di chuyển tầm mắt, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng lên, tùy tay nhận lấy áo choàng Thanh Miêu đưa tới khoác lên người, vẻ mặt vô cảm: “Đi thôi.”
Bình Xuân sau cơm mưa được bao phủ bởi một lớp sương mù, hoàn toàn khác với cảnh tượng được mặt trời chiếu sáng rực rỡ thường ngày.
Mặt đất ướt dầm dề, chiếc xe ngựa băng qua con đường đá trong thành rồi lại đi tới bãi đất lầy lội ở ngoại ô, hằn lên hai vệt rõ ràng trên mặt đất.
Hai người xuống xe ngựa, Lý thúc lập túc lên đón, cúi người chắp tay hành lễ: “Chào Thế tử, chào thiếu phu nhân.” Ông ấy nghiêng người tránh đường phía sau: “Tiểu thư còn bận ở sau núi, bảo

lão nô tới đưa hai vị qua.”
Những giọt nước đọng lại trên hoa trà trong vườn, phản chiếu những đốm sáng mỏng manh, Ninh Hồi vừa đi vừa nhìn, tâm hồn đều bị thu hút, vốn dĩ con đường vòng vèo khá dài, bất tri bất giác đã đi qua.
Khi đoàn người tới nơi, Ngụy Vân Noãn đang ngồi xổm bên bụi hoa cắt tỉa cành lá, làn váy ướt hơn phân nửa, mái tóc dài cũng dính nước mưa, bà hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ hiện giờ, xoay người vẫy tay với họ.
Bà buông cây kéo trong tay, lấy khăn tay lau đi những giọt sương vương trên tay: “Tới sớm một chút, ngươi nhìn xem, hoa còn đang ở trong đất này.”
Bùi Chất bảo thủ hạ thị vệ đi qua thu thập, Ngụy Vân Noãn cũng mừng vì được nhàn nhã, chỉ dặn dò Tề Thương mấy câu cẩn thận đừng để cây bị thương.
Ninh Hồi ở một bên nhìn mà ngứa ngáy, không kiềm chế được cũng đi lên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đại khải ngửi thấy hương vị 120 nghìn, sau mấy ngày cuối cùng cũng online, gấu trúc trên màn hình uể oải ghé vào bên cạnh cái ao, lỗ tai nhỏ đều rũ xuống.
Ninh Hồi thốt lên một tiếng: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi bị bệnh sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên dẩu dẩu mông, ồm ồm nói: “Đâu có.”

Chỉ là mấy ngày nay nó phải chịu đả kích quá nặng, không thể chịu nổi, hơn nữa còn tiêu hao quá nhiều sức lực để suy nghĩ, trông có chút tiều tụy mà thôi.
Ninh Hồi hoài nghi nhìn nó: “Nhưng trông ngươi cứ như bị bệnh nan y ấy, này, thật sự không nghiêm trọng chứ?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên khổ sở quay đầu đi, nước mắt lưng tròng: “Không cần người lo.” Đồ vô tâm!
Ninh Hồi: “...”
Tâm tư gấu trúc thật khó đoán, bỏ đi, nàng vẫn đi đào hoa thôi.
Ninh Hồi ngồi xổm trên mặt đất năm lấy cái cuốc nhỏ đào từng chút đất một, rất dốc sức.
Tề Thương vốn dĩ chuẩn bị một cái cuốc để đào, thấy Thế tử nhà mình nhìn tới với ánh mắt hình viên đạn, hắn giơ lên giữa không trung rồi lại dừng lại, yên lặng ngồi xổm xuống học Ninh Hồi đào đất, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Ngụy Vân Noãn mỉm cười nhìn chỗ đó: “Sáng mai đi sao?”
Bùi Chất khẽ gật đầu: “Khoảng giờ Thìn.”
“Trời giá rét thế này, dọc đường đi cẩn thận một chút, thay ta vấn an Thánh thượng và Trưởng công chúa.”
Bùi Chất đồng ý, hai người lại im lặng.
Động tác của Ninh Hồi cực kỳ nhanh, Tề Thương mới đào chưa được một nửa nàng đã đào được hoa ra.

Đào tới nghiện luôn rồi sao, nửa khắc không dừng tay nổi, còn xung phong nhận việc ngồi xổm bên cạnh giúp Tề Thương đào mấy cuốc.
Tề Thương: “...!Thiếu phu nhân, mau, mau dừng cuốc của người lại đi!”
Ninh Hồi mờ mịt nhìn hắn: “Sao thế?”
Tề Thương: “....!Không, không có gì.” Chỉ là người đã thành công để ta bị Thế tử chú ý một lần nữa rồi.
Sở Hốt vác cái cuốc đi qua sau lưng hắn, cười nhạo một tiếng.
Tề Thương trợn trắng mắt, vô cùng ghét bỏ hừ một tiếng.
Ninh Hồi cảm thấy hai người này vô cùng thú vị, hiếm khi thấy đang đào đất mà còn có thể phân tâm chú ý tới họ.
Tề Thương bị ánh mắt tràn đầy tò mò của nàng làm cho xấu hổ, đơn giản ngậm miệng không để ý tới Sở Hốt, hết sức chuyên tâm đào đất lên.
Người rất nhiều, nơi này đào xong rồi Tề Thương cũng không phải tới chỗ khác nữa.

Ninh Hồi ngồi bên cạnh thùng gỗ rửa tay, hoa trà màu trắng vây quanh vui rạo rực.

120 nghìn xanh tươi lấp lánh thật chói mắt!
Nhưng mà…
120 nghìn này có đặc tính quá mạnh, bỏ vào không gian Thanh Thanh Thảo Nguyên để không bị ai nghi ngờ cũng có chút khó khăn.

Nghĩ vậy Ninh Hồi lại có chút phát sầu, cúi đầu chân nhắc suy nghĩ.
Bùi Chất nhìn hoa và người rồi khẽ bật cười một tiếng, hơi nhướng mi lên.
Ninh Hồi nghe vậy nghiêng đầu, không hiểu hắn đang cười cái gì.
Nàng đang định hỏi thì thấy Ngụy Vân Noãn mang theo rổ nhỏ tới, mời bọn họ vào tiểu viện ngồi uống chút trà nóng cho ấm người.
Tiểu viện đốt bếp lò, vào cửa một lát bèn tiêu tan hơn phân nửa hàn khí trên người.
Ngồi được một lát thôi là phải đi, Ngụy Vân Noãn đứng ở mái hiên nhìn họ rời đi, làn váy đỏ sẫm tung bay trong gió, nụ cười ưu nhã ẩn chưa vẻ buồn bã, nhưng ngay lập tức đã bị che giấu đi.
Nơi xa mây mù mịt, âm u, nhìn mà khiến lòng người khó chịu.
Bà trở về thư phòng dựa vào ghế mây nhìn vào hư không, một lúc lâu sau vẫn không ngôi im không nhúc nhích như thế.

Dù sao cũng không vội, xe ngựa đi rất chậm, Bùi Chất cởϊ áσ choàng trên người ném vào trong góc, dựa nghiêng người trên gối mềm.
Mặt mày hắn thanh lãnh, khóe mắt hơi cong lên.
Từ Tề Châu về kinh đô ước chừng cần khoảng năm ngày, Lãng Lăng là một nơi tốt, Tấn Viên có lẽ sẽ ra tay ở chỗ đó.
Hắn suy nghĩ việc trở về, nghĩ đến Tấn Viên và những kẻ đối đầu trong kinh thành, thần sắc giữa lông mày quỷ quyệt, trong mắt cũng toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Ninh Hồi cắn bánh đậu xanh trong tay, tiện thể bưng cái đĩa cho hắn: “Muốn ăn không?”
Bùi Chất lắc đầu, đợi nàng buông đĩa xuống liền ôm lấy nàng, khẽ véo mặt nàng: “Ninh Hồi, nàng là heo sao.” Lại ăn nữa.
Ninh Hồi nhìn điểm tâm trong tay, tuy rằng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng mà…
Nàng cắn một miếng: “...!Đúng vậy, ta chính là heo.”
Ai da, có lẽ nàng không thể vượt qua được cái ngải heo này rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện