Địa điểm hệ thống hiển thị là tại núi Thiên Diệp ở ngoại thành, nếu bọn họ vẫn còn đang ở thôn trang ngoài kinh thành thì còn có thể thoải mái đến đó, đáng tiếc giờ đã về phủ Quốc công rồi, trong thời gian ngắn cũng khó có thể kiếm cớ ra ngoài.
Ninh Hồi rất sốt ruột, vừa quýnh lên là lại không nhịn được mà ngồi trong góc sân nhổ cỏ giảm bớt nôn nóng.
Tỳ nữ phụ trách hoa cỏ trong viện luống cuống buông gáo tưới trong tay xuống, sợ đến mức ứa mồ hôi đầy đầu: “Thiếu phu nhân, sao người lại thế này!”
Thanh Đan và Thanh Miêu từ bên ngoài trở lại cũng bị dọa cho chết khiếp: “Thiếu phu nhân, cẩn thận bị thương tay.”
Đám tỳ nữ ngươi một câu ta một lời ồn ào bên tai, Ninh Hồi bỏ dao cắt cỏ xuống, thở dài nặng nề: “Các ngươi không cần quan tâm tới ta, ta cần làm vài chuyện thả lỏng tâm tình một chút.”
Nàng trông rất tủi thân, Thanh Đan và Thanh Miêu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngậm miệng, sau đó để mặc nàng.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu chúng ta vẫn còn máy bay loại nhỏ chạy bằng năng lượng mặt trời thì tốt quá rồi.” Muốn đi đâu là bay đi đó, sao còn có thể bị gạch xanh mái ngói trói buộc chứ.
“Nói đúng lắm.” Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng thở dài một hơi, đáng tiếc đều bị sét đánh hỏng rồi.
Hai người bi thương nhìn nhau, thật lâu không nói gì.
“Thiếu phu nhân, Tề thị vệ tới.” Bà tử giữ cửa tới bẩm báo, Ninh Hồi rầu rĩ nhìn bà ta: “Hắn tới làm gì? Thôi, để hắn vào đi.”
Tề Thương vừa dẫn người đi vào đã thấy Ninh Hồi đang ngồi xổm dưới đất bới cỏ, hắn cũng không ngạc nhiên, cách ra một khoảng cách để người phía sau xuất hiện: “Thiếu phu nhân, hôm trước hồi phủ Thế tử có dặn thuộc hạ mời Ngô thái y tới thăm bệnh cho người.
Thuộc hạ đưa người tới rồi đây.”
Chuyện này vốn nên làm từ sớm, chẳng qua bọn họ vừa từ Thịnh Châu về tới, Đốc Ngự ti lại nhiều chuyện bận rộn, không thể hoàn thành nhanh chóng nên đến giờ mới có thời gian.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm móng vuốt, tâm tình vui vẻ: “Ký chủ, phu quân của người thật sự gọi thái y đến xem đầu óc cho người kìa, quả là một phu quân tri kỷ.”
Ninh Hồi: “...!Ngươi không nói không ai bảo ngươi là con gấu câm.”
Ninh Hồi đứng phắt dậy, kết quả động tác mạnh quá làm chóng mặt cả người lảo đảo.
Thanh Đan vội vàng đỡ lấy nàng, Tề Thương tự mình mời người từ Thái Y thự tới, nàng cũng không tiện nói thêm gì.
Khám thì khám đi, dù sao vừa vặn nàng cũng đang muốn tìm người hiểu y hỏi thăm vài chuyện, thế này càng tiện.
Nước ấm trong chậu đồng trên giá đã được thay, Ninh Hồi rửa sạch bùn đất trên tay, nhận lấy khăn sạch lau khô, ngồi trên tháp đưa tay cho Ngô thái y thăm bệnh.
Ngô thái y nhẹ nhàng chạm ngón tay lên cổ tay nàng qua lớp khăn lụa mỏng.
Tay kia ung dung vuốt râu, bộ dáng cao thâm khó dò.
Trung y tại Thủy Lam Tinh đã thất truyền từ lâu, Ninh Hồi tò mò đánh giá lão thái y trước mặt: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, làm thế này thật sự có thể sờ ra có bệnh hay không à?” Thật sự quá thần kỳ, cảm giác Trung y cứ như phép tiên vậy.
Thanh Thanh Thảo Nguyên tự hào vểnh cái cằm tròn trịa lên: “Đương nhiên rồi, Trung y Hoa Hạ cũng không phải chỉ nói chơi thôi đâu.
Chỉ cần thông qua bốn bước vọng, văn, vấn, thiết là đủ khám ra bệnh trong người đối phương rồi.”
Ninh Hồi chân thành biểu lộ sự tán thưởng của mình: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi hiểu nhiều thật đấy.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên khoát tay: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Ninh Hồi: “Khen ngươi béo ngươi còn tự hào.”
Ánh mắt Ninh Hồi vẫn luôn quanh quẩn trên người Ngô thái y.
Lão bị nhìn đến mức gương mặt già đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng thu tay về, nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nay đồ ăn của thiếu phu nhân có thứ gì tính hàn à?”
Thanh Đan trả lời: “Không có, thời gian này không dám chạm vào đồ lạnh.”
Ngô thái y gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Như vậy là cơ thể thiếu phu nhân mang hàn, cần chăm sóc cẩn thận.
Lát nữa lão phu kê thêm một phương thuốc phụ trợ, uống nửa tháng là không sao rồi.”
“Làm phiền Ngô thái y rồi.”
Ngô thái y viết toa thuốc giao cho Thanh Đan, nói thêm cả cách nấu thuốc, sau đó xách hòm thuốc chuẩn bị hồi phủ.
Hôm nay là ngày nghỉ, lão xong việc ở đây cũng có thể về phủ nghỉ ngơi một phen.
Làm thái y cho hoàng gia là tổn thọ nhất.
Ngô thái y vừa đứng lên, Tề Thương đã khoác tay lên bả vai ấn lão ngược lại, thấy Ngô thái y không hiểu vì sao thì khẽ mỉm cười: “Ngô thái y, ngoại trừ cơ thể bị hàn thì thiếu phu nhân còn chỗ nào không khỏe không?”
Ví như vấn đề đầu óc mà Thế tử quan tâm nhất.
Ngô thái y lắc đầu, luôn miệng bảo đảm không có, Tề Thương mới hài lòng ‘ừ’ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Tề Thương đưa Ngô thái y ra ngoài, Ninh Hồi lại vội nói tiếng ‘dừng bước’, sau đó lệnh cho Thanh Miêu: “Ngươi đi bấm chút hoa nhài từ chậu cầm ở trang tử về cho Ngô thái y xem thử đi.”
Thanh Miêu vâng lời ra bên ngoài, đến góc tường viện lấy một cành nhài về.
Ngô thái y vê một đóa hoa thả vào nước trong, đưa lên mũi ngửi thử, lại cẩn thận quan sát lá cây.
Một lúc lâu sau mới lắc đầu với Ninh Hồi, hoa nhài này không có vấn đề gì.
Ninh Hồi chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ chứng vọng tưởng bị hại của nàng phát tác?
Nàng cau chặt mày, rơi vào trạng thái tự hoài nghi bản thân, cũng không bận tâm đến cành nhài trên bàn nữa, gọi người đưa Tề Thương và Ngô thái y ra ngoài, sau đấy lại than thở tới vườn vặt cỏ.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, xem ra là ta nghĩ lầm rồi.” Nguyên chủ chết rất kỳ quái, mấy ngày đó ngoại trừ vài chậu nhài Quận chúa An Lăng đưa tới ra thì không có gì đặc biệt xảy ra cả.
Hơn nữa, trực giác của nữ nhân mách bảo Quận chúa An Lăng không thích nàng, nàng khó tránh được nghi ngờ hoa nhài bị nàng ta đụng tay đụng chân: “Là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang xới đất cho cánh đồng trong không gian, nghe nàng lải nhải cũng không cảm thấy phiền: “Được rồi được rồi, nếu không có vấn đề gì thì đừng quấn quít chuyện này nữa.
Người nên suy nghĩ xem nên làm cách nào đến núi Thiên Diệp thì hơn.”
Nhắc đến núi Thiên Diệp, nàng lại không nhịn được thở ngắn than dài.
Buổi chiều, Thái tử giữ Bùi Chất dùng bữa ở Đông cung, ước chừng cuối giờ Tuất mới từ trong cung đi ra.
Sau khi gột rửa một thân mùi rượu và mệt mỏi, hắn ngồi dựa trước án thư, mặc cho thị nữ rũ mắt cúi đầu cầm khăn lau tóc cho mình.
Hắn chống nghiêng đầu, khoác một tấm chăn mỏng, nhàm chán lật xem công văn trên án.
Dưới