“Hà Tam Bôi ở đây trên không có già dưới không có trẻ, hồi còn trẻ ăn chơi trác táng, sức khỏe không tốt nên ra đi từ sớm rồi, hiện giờ viện bên cạnh chỉ còn lại một mình thím Cẩm.
Tính tình bà ấy rất quái gở, người trong thôn đều không thích gặp bà ấy.
Hiện giờ mắt bà ấy nửa mù nửa rõ, cũng chỉ vì Hà Tam Bôi giữ lại mới miễn cưỡng sống được qua ngày.”
Khi Ngô nương tử nói chuyện vỗ về Tiểu Hòa: “Ai a, ta suýt nữa thì quên mất, Tiểu Hòa, đợi lát nữa ăn xong rồi mang nửa chén bánh bột ngô trong nồi cho Tam nãi nãi đi, buổi trưa ta qua đó xem thử, người lạnh căm, cơm chiều chắc cũng không nấu.”
Tiểu Hòa xới cơm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không vui, nhỏ giọng phản bác nói: “Vừa rồi không phải hát rất có sức lực sao ạ? Sao cơm chiều lại không nấu? Nương, người có thể mặc kệ bà ấy không!”
Ngô nương tử nghiêm mặt, duỗi tay gõ đầu cô bé: “Để cha con nghe thấy lời này thì nhất định sẽ cho con một trận đấy.
Nói thế nào thì con cũng phải gọi người ta một tiếng Tam nãi nãi.”
Tiểu Hòa bưng chén cơm nhảy xuống ghế tránh đi, lớn tiếng nói: “Vốn dĩ chính là vậy mà, nghe bà Cửu nói lúc Tam gia gia sống bà ta cũng như vậy, không làm một cái gì hết.
Hiện giờ đã mấy chục tuổi rồi, một đống tuổi mà còn không biết việc bằng con, cả ngày chỉ biết chờ người mang cơm cho! Cho bà ta làm gì chứ!”
Ngô nương tử trừng mắt nhìn cô bé, không tiếp lời cô bé mà chỉ nói: “Con có đi hay không? Con không đi thì ta đi.”
Tiểu Hòa giậm giậm chân: “Nương!”
Ngô nương tử thở dài: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Tam nãi nãi con là một người đáng thương, có thể giúp thế nào thì giúp thế nấy, có vài chuyện con không biết cũng không hiểu, đừng nghe mấy bà ba hoa trong thôn nói hươu nói vượn.”
Ngô nương tử hạ giọng xuống, trở nên hiền hòa hơn.
Tiểu Hòa tinh thần ỉu xìu, chọc chọc đồ ăn trong chén một lúc lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý đi.
Sự chú ý của Ninh Hồi không giống Bùi Chất dừng ở điểm năm Chiêu Bình thứ sáu, nghe xong một đoạn lời nói khá dài, mấy câu cuối cùng cũng khiến tinh thần nàng tỉnh táo lại.
Ăn xong cơm chiều, Ngô nương tử tự mình thu dọn bát đũa, Tiểu Hòa theo ý nàng ấy mang nửa bát bánh bột ngô trong nồi ra.
Ánh trăng được đám mây mỏng che phủ bên ngoài, chỉ chiếu xuống một vầng sáng nhàn nhạt, dù không hẳn là sáng ngời nhưng cũng có thể nhìn thấy, đi trên đường cũng không đến mức va chạm.
Ninh Hồi và Bùi Chất cũng đi theo qua, sức dụ hoặc của 200 nghìn giá trị xanh hóa quá lớn, nếu nàng không đi xem một lát thì tối nay chắc chắn không thể ngủ được.
Viện của Ngô nương tử và viện bên cạnh chỉ cách một đoạn đường, ra khỏi cổng bước về phía bên trái vài bước là tới.
Ba người vừa tới trước cửa gỗ, tiếng chó sủa bên trong lập tức vang lên, Tiểu Hòa đẩy cửa gỗ ra liền thấp con chó vàng lớn trong viện, gầy gò tong teo, nhưng ánh mắt lại hung hăng tàn nhẫn, điên cuồng sủa trong bóng đêm, đúng là có chút dọa người.
Tiểu Hòa là người quen, cô bé đi tới gọi con chó vài tiếng, con chó vàng nghe ra được giọng nói, kéo dây xích phe phẩy cái đuôi nhảy vào đống rơm rạ.
Ninh Hồi đánh giá tiểu viện xập xệ này, ven tường có mấy cây cổ thụ cao, ánh sáng quá yếu, nhìn một lúc lâu vẫn không phân biệt ra được cây nào mới là cây sơn trà 200 nghìn.
Nhìn lâu không có kết quả nàng lại di chuyển tầm mắt, ngước mắt nhìn xuyên qua đỉnh ngói, gió lạnh gào thét dưới ánh trăng, thấu vào xương cốt, người nàng run lên, đột nhiên cảm thấy nơi này có chút âm trầm quỷ dị.
Ninh Hồi vội vàng kéo chặt tay Bùi Chất, vứt bỏ những suy nghĩ cổ quái trong đầu ra ngoài, đi theo Tiểu Hòa một trước một sau vào nhà.
Trong nhà không có người cũng không thắp đèn, Tiểu Hòa bưng chén đi tới phòng bên phải.
Khe cửa lộ ra ánh nến ám vàng mỏng manh, Tiểu Hòa ba bước làm hai tiến lên giơ tay gõ cửa, lớn tiếng nói: “Tam nãi nãi, mở cửa! Ta là Tiểu Hòa, nương ta bảo ta mang đồ ăn tới cho người!”
Tiểu Hòa gọi mấy tiếng, trong phòng không có động tĩnh gì, thậm chí còn không nghe thấy tiếng vang, Ninh Hồi hỏi: “Không phải có chuyện gì đấy chứ?”
Tiểu Hòa tiếp tục đập cửa: “Tai bà ấy không tốt lắm, nghe không rõ âm thanh.”
Dứt lời lại cất cao giọng một chút: “Tam nãi nãi! Mở cửa!”
Vất vả một lúc lâu, trong phòng cuối cùng cũng có giọng nói truyền tới: “Tới đây, tới đây…”
Cửa bị kéo ra một chút, người bên trong cọ tới cọ lui một lúc lâu mới kéo được then cửa ra, để lộ một gương mặt không quá đẹp, người này quá gầy, gương mặt hốc hác, gò má cao, như chỉ còn da bọc xương, tròng mắt sâu hoắm, không được linh hoạt cho lắm nhìn sang bên trái.
Cũng có thể nhìn ra được bà ấy tình tình tốt, nếu không không chỉ không đẹp mà còn đáng sợ.
Thím Cẩm như không nhìn thấy Ninh Hồi và Bùi Chất, bà ấy giơ tay xoa đầu Tiểu Hòa, cong cong khóe miệng như đang cười, nhìn kỹ lại thấy không giống lắm, da mặt căng chặt, rõ ràng không phải đang cười.
“Vào đi.” Bà ấy cũng không quá nhiệt tình, giọng nói cũng không lộ ra nhiều cảm xúc lắm, nghiêng người chống gậy chậm rì đi tới giường gỗ ngồi xuống.
Ninh Hồi và Bùi Chất đứng ở cửa, nàng vốn tưởng thím Cẩm trong lời Ngô nương tử cũng chỉ bốn mươi tuổi, nhìn thế này không ngờ lại giống như người già sáu mươi.
Bà ấy ngồi trên ván giường, chốc lát lại nghịch cây gậy trong tay, tóc trắng hơn phân nửa đầu đơn giản búi lại, sau đó trùm khăn màu xám nâu sau đầu, cũng không biết là do ngủ bị rối hay là vốn dĩ đã rối, tóc tuột ra rất nhiều, trông có vẻ rất hỗn độn.
Tiểu Hòa buông chén xuống cũng không vội đi, cô bé rất không thích vị tam nãi nãi này, nhưng tới đây nhìn bà ấy lẻ loi một mình cũng không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn.
Tiểu cô nương trợn trắng mắt, dẩu miệng lên, cuối cùng vẫn mang theo ấm trà đồng lạnh lẽo trên cái bàn trống rỗng đi tới nhà bếp, đốt lửa lên hâm