Đối với kiểu vô nhân đạo lôi chuyện cũ ra này của Bùi Chất, Ninh Hồi căm giận bất bình, đặt thiệp mời sang một bên, cả giận nói: “Chàng đang mắng ta?!”
Sao có thể mắng người chứ!
Bùi Chất bình tĩnh đặt ly trong tay xuống bàn, đậy nắp lại, hắn liếc nhìn người đang đỏ mặt trừng mắt, trả lời: “Không phải ta nói theo nàng sao? Sao lại là mắng nàng?”
Ninh Hồi hơi bị nghẹn lại, đôi chân dưới làn váy giậm vài cái, vừa ngẩng lên liền xoay đầu đi không nhìn hắn, bảo Thanh Đan mang áo choàng tới cho nàng.
Trong phòng đốt than nên không thấy lạnh lắm, cũng không cần mặc thêm áo choàng chống lạnh, Bùi Chất giơ tay, ngón trỏ móc lấy một góc áo choàng màu đỏ rực Thanh Đan mang tới hỏi: “Muốn đi ra ngoài?”
Ninh Hồi liếc hắn hừ một tiếng, ngón tay nhanh chóng thắt đai lưng, cũng không thèm nhìn hắn, lập tức sải bước ra ngoài.
Thật sự tức giận rồi, Bùi Chất chậc một tiếng, nắm tay nàng kéo người ngồi lại lòng mình.
Ninh Hồi bị bất ngờ, sửng sốt một lát, phản ứng lại mới tức giận nắm chặt tay đánh vào chân chính mình: “Bùi Chất chàng là đồ con heo!” Dọa chết người đấy có biết không hả!
Bùi Chất giơ tay xoa mặt nàng, nhéo hai má nàng, cười lạnh một tiếng: “Lặp lại lần nữa, ai là heo?”
Hắn thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ trễ hơn cả chó, người nào đó dậy muộn hơn heo, ngủ sớm hơn eo, đúng là không biết xấu hổ.
Ninh Hồi trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ da mặt bị người ta nắm lấy có chút không tiện: “Chàng, chính là chàng!”
Bùi Chất nhướng mày: “Hả?”
Bị hắn nhìn như vậy, Ninh Hồi lập tức suy sụp bả vai, chột dạ nói: “Ta, là ta.
” Đáng giận! Sao nàng lại là heo chứ? Ngay cả lập trường nói Bùi Chất là heo cũng không có!
Bùi Chất khẽ cười, buông tay ra nâng mặt nàng khẽ hôn.
Thanh Đan chờ ở bên cạnh bất đắc dĩ nhìn thảm lông dê dưới chân, âm thầm nghĩ thật đúng là toàn tâm toàn ý muốn so đo với heo mà.
Ninh Hồi cuối cùng vẫn đi ra ngoài, Bùi Chất ngồi một mình trong phòng một lát rồi tới án thư cách vách xử lý công văn, thỉnh thoảng lại nói chuyện công việc trong triều với Tề Thương.
Gió tuyết bên ngoài đã ngừng, chỉ là trời vẫn u ám cuồn cuộn mây, cảnh sắc vẫn mang một màu gió tuyết nặng nề.
Ninh Hồi ở trong phòng nửa ngày trời, chán nản cực kỳ, đứng trong hoa viên được phủ một lớp tuyết dày hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cả người mình đều thấm lạnh hơn phân nửa.
Đầu nàng đội mũ áo choàng, tuyết trắng như nhung che gần nửa khuôn mặt, duỗi tay ra che mặt phả ra một hơi, như một ngụm sương trắng toát ra từ giữa đôi môi.
Thanh Miêu lạnh tới cứng người, thấy chóp mũi nàng ửng đỏ bèn khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, chúng ta vẫn là hồi viện đi thôi, bên ngoài lạnh quá.
”
Ninh Hồi lại nói: “Thanh Miêu ngươi về trước đi, ta ở đây thêm lát nữa.
” Trở về viện nàng lại nằm trên giường.
Hầu hết hoa cỏ trong hoa viên đều phủ một màu tuyết trắng, Ninh Hồi ngồi xổm xuống bên cạnh một cây non trụi lủi càng lá, ngón tay gảy gảy cành cây nhỏ xíu.
Tuyết lạnh rớt xuống mu bàn tay nàng, lập tức tan ra thành vết nước nhàn nhạt.
Bùi Đô mới trở về từ thư viện Ứng Thiên, trong tay cầm chiếc dù giấy màu xanh nhanh, bình thản đi về phía trước nhìn thoáng qua, hơi rũ mắt không nói tiếng nào.
Vẫn là Thanh Miêu liếc thấy dáng người phong thần như ngọc, vội xoay người thỉnh an: “Nhị công tử.
”
Hắn khẽ mỉm cười gật đầu, phủi chiếc dù trong tay rồi dùng áo choàng che lại, nhìn Ninh Hồi đứng cách đó không xa: “Đại tẩu.
”
Ninh Hồi vừa mới nghịch tuyết dưới đất, nghe thấy giọng Bùi Đô có chút sững sờ, ngay sau đó lại bình thường lại, nhìn về phía hắn mỉm cười coi như đáp lại, sau đó nhanh chóng quay mặt nhìn cây trước mắt.
Bùi Đô cũng không ở lại lâu, lập tức trở về thư phòng ở viện phía đông.
Đi tới cuối đường nhỏ hắn hơi dừng chân lại, mỉm cười lắc đầu, con ngươi bình tĩnh không một gợn sóng.
Cô nương này đúng là tốt số, may mắn mới không gả cho hắn.
Trên đường trở về Bùi Đô gặp Bùi Hân, trên người nàng vẫn mặc váy đơn giản, chỉ là búi tóc đã cài trâm hoa nhung trắng hồng, bước đi vội vàng như muốn ra ngoài.
Bùi Hân bất ngờ đụng phải Bùi Đô, tưởng huynh trưởng đang ở thư viện ứng Thiên không khỏi có chút kinh ngạc, vội mỉm cười nói: “Ca, sao lại về giờ này? Nàng nhớ rõ hôm nay không phải có lớp ở thư viện Ứng Thiên sao?
Giọng điệu Bùi Đô ôn hòa: “Gió tuyết lớn quá, học sinh ở thư viện đều tạm hồi phủ rồi, ta cũng không có việc gì nên trở về.
” Ánh mắt hắn đảo qua trâm hoa nhung trên búi tóc nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao hả, muốn ra ngoài? Lát nữa e là có tuyết lớn đấy.
”
Bùi Hân cong khóe miệng: “Ra ngoài đi dạo, cũng không lâu, sẽ về nhanh thôi.
”
Bùi Đô gật đầu không nói gì thêm nhìn nàng đi xa mới nói với gã sai vặt: “Ngươi nói xem Hân Nhi đi đâu?”
Gã sai vặt do dự không biết có nên nói không, ngay sau đó Bùi Đô cất bước trên nền tuyết trắng, tự mình nói tiếp: “Ta đoán chắc chắn là đi gặp người nào đó.
”
Cũng không biết phải nói thế nào mới được, chỉ có thể cảm thán một câu không hổ là nữ nhi của mẫu thân, tình tình ái ái cũng thật khiến người ta bực bội.
Hắn ngước mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, khẽ cười một tiếng, cũng thật là ngu ngốc.
“Đợi tiểu thư về, bảo nàng tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói với nàng.
”
Gã sai vặt đáp vâng, suốt dọc đường chủ tớ hai người không nói chuyện gì nữa.
Bùi Hân lướt qua Bùi Đô lại gặp phải Ninh Hồi, rõ ràng đã nhiều ngày không thấy có ai ở hoa viên, cũng không biết sao hôm nay lại ra đây.
Trong lòng nàng ta bực bội, hơi nhíu mày lại, lại nghĩ tới Bùi Đô vừa rồi, tuy rằng lý trí cảm thấy chắc hai người sẽ không có liên hệ gì, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Hồi vẫn không khỏi có chút băn khoăn.
Ninh Hồi có chút buồn bực: “Ánh mắt ngươi như vậy là sao?”
Bùi Hân thu hồi tầm mắt gọi một tiếng đại tẩu, Ninh Hồi nhíu mày không đáp lại nàng ta, ngược lại không vui cho lắm lên tiếng: “Nếu mắt không được tốt vẫn nên tìm một đại phu chữa trị đi, càng để lâu càng khó chữa.
”
Ninh Hồi mịt mờ trợn trắng mắt, đi vòng qua người nàng ta.
Mãi tới khi không thấy bóng dáng nàng đâu nữa, Quất Hạnh mới nói: “Thiếu phu nhân nói năng thật khó nghe.
”
Bùi Hân không hề phản bác, chỉ nhìn nàng ta nói: “Quất Hạnh, nói năng cẩn thận.
”
Quất Hạnh nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng đâu nói sai.
”
Bùi Hân hờ hững nhìn thoáng qua, cất bước đi, làn váy khẽ phất phơ.
…
Con người sợ trời đông