Tối nay, lão phu nhân thật sự đã thức khá muộn, ngáp liền mấy cái, đầu óc cũng choáng váng luôn rồi.
Bà vịn vào tay của Dung Xuân đi xuống khỏi thạp, vừa đi vừa nói với Ninh Hồi: “Con cũng về đi.”
Ninh Hồi cúi người bái lạy, Thanh Đan khoác áo choàng đang cầm trên tay cho nàng.
Nàng vừa đi khỏi, trong phòng cũng không còn ai nữa, Dung Xuân giúp Lão phu nhân cởi bỏ áo khoác trên người: “Lão phu nhân? Lão phu nhân?”
Bùi lão phu nhân ngồi bất động, bị nàng ta gọi mấy tiếng mới từ từ trở vào giường đi ngủ.
Bà nằm xuống, trằn trọc một lúc lâu rồi mới vén màn giường ra: “Dung Xuân, ngày mai hãy gửi một bức thư cho quý phi trong nội cung.”
Dung Xuân có hơi kinh ngạc: “Lão phu nhân, ý người là...”
Bùi lão phu nhân hừ ra một tiếng: “Dù sao cũng phải thông báo với quý phi một tiếng, dù thế nào Bùi Hân cũng là cháu gái của nàng ấy mà.”
Dung Xuân buông bức rèm xuống: “Rốt cuộc thì lão phu nhân vẫn luôn suy nghĩ cho đại tiểu thư.
Nếu người không muốn để tiểu thư gả vào Định Vương phủ, thì tại sao không trực tiếp định một mối hôn sự.” Đâu cần phải như tối nay.
Chuyện hôn nhân có lệnh của cha mẹ, có lời của bà mối, ai có thể nói được gì?
Bùi lão phu nhân lắc đầu, nhắm hai mắt lại: “Nếu ta làm như ngươi nói, cứ thế sắp đặt cho nha đầu ấy một mối hôn sự, sau này nàng sẽ hận ta đến chết.” Vậy thì chắc khác nào tự làm khó mình.
Đường mình đi do chính mình chọn, nhân mình gieo, sau này là quả đắng hay ngọt, nàng ta đều phải tự mình gánh chịu? Một bà lão đắp xuống mồ như bà lại tham gia vào làm gì? Có liên quan gì mấy đến bà đâu?
Lão phu nhân lại ngáp một cái, không nhịn được nói: “Được rồi, được rồi, những chuyện này thật sự là vô cùng phiền lòng, ngươi hãy lui ra đi, ta đi ngủ đây.”
“Vâng.” Dung Xuân thổi tắt hai ngọn đèn, rồi lặng lẽ cùng các nha hoàn khác đang chờ trong phòng bước lui ra ngoài.
Ninh Hồi đi ra khỏi Phúc An viện, cơn gió lạnh ập đến khiến người nàng run rẩy, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong ngoài phòng khiến cho người ta nhất thời khó có thể thích ứng, nàng quấn chặt áo choàng, chạy thẳng một mạch về Tây Cẩm viện.
Tây Cẩm viện vẫn sáng đèn, những ngọn nến đỏ trên đui đèn hoa sen gỗ lim đã cháy hơn phân nửa, Bùi Chất đang ngồi ở trên giường, trên người khoác một chiếc choàng có thêu mặt trăng chiếu sáng trên nền trời mây tối đen, tóc dài buông xõa, tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng lại lật qua một trang.
“Thiếu phu nhân.” Thanh Miêu vốn đang thu dọn đồ đang trên thạp, ngước lên nhìn thấy nàng thì vội vàng bỏ hết đồ đạc trên tay xuống, đi rót cho nàng một chén trà nóng.
Ninh Hồi sưởi ấm người trước lò sưởi, rồi bưng chén trà lên uống một ngụm, hơi ấm len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng, dường như xua tan mọi gió tuyết trên đường đi về
Khi nàng tiến vào gian phòng trong, Bùi Chất đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn thấy nàng bèn giơ tay ra hiệu.
Ninh Hồi đi đến ngồi ở mép tạp, đặt đôi bàn tay còn lạnh vào lòng ngực của hắn, hỏi: “Tại sao chàng vẫn còn chưa ngủ?”
Bùi Chất để cho nàng tựa cằm lên vai của mình, hơi nhướng màu: “Vẫn còn sớm, nên ta muốn đợi thêm một lúc.”
Ninh Hồi ồ một tiếng, hai người ngồi dựa vào nhau được một lát, Thanh Đan bèn tới gọi nàng đi tắm, đợi khi nàng tắm xong trở về, Bùi Chất đã chuyển lên giường rồi.
Tóc của nàng còn chưa khô, nên ngồi bên lò sưởi khoảng nửa tiếng mới sấy khô hết tóc.
Sáng sớm ngày mai, Bùi Chất còn có buổi thượng triều, không giống với kẻ vô công rỗi nghề như Ninh Hồi cái này không việc làm, hắn nằm trên giường, vòng tay ôm lấy người nàng, đưa tay vuốt mái tóc mới gội xong của nàng.
Ninh Hồi được vuốt tóc thì thấy rất thoải mái.
Thế nhưng, động tác của Bùi Chất mỗi lúc một chậm, nàng mới nhìn sang, thì thấy hai mắt hắn đã từ từ nhắm lại.
Ninh Hồi ngủ cả buổi chiều, hiện tại tinh thần thoải mái, nên không buồn ngủ.
Nàng đã quen với việc không ngủ trên gối mà tựa đầu vào vai anh, và phần lớn đầu đều vùi vào trong chăn.
Như thường lệ, trong phòng Thanh Đan chỉ để một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh nến xuyên qua rèm cửa mờ mịt, nàng khẽ cựa người, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu lại ánh đèn sáng.
Ninh Hồi chống tay nằm im, mãi đến khi cánh tay chống đỡ đã tê rần nàng mới vụиɠ ŧяộʍ đi đến, đưa ngón tay khẽ chạm vào hàng mi xanh đậm.
Thanh Thanh Thảo đang vùi mình trong chiếc chăn nhỏ của nó, hai cái tai màu đen khẽ giật giật: “Ngươi làm gì thế?”
Ninh Hồi nghiêng đầu, cẩn thận chạm vào nó: “Không có làm gì, ta chỉ không ngủ được thôi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên khá giật mình: “Ngươi cũng có lúc không ngủ được hay sao?”
Ninh Hồi tức giận trừng nhìn con gấu trúc: “Heo cũng không chỉ ngủ cả ngày từ sáng đến tối, được không!”
Gấu trúc giơ hai cái chân nhỏ che miệng ngáp một cái, rồi thu người vào vào trong chăn: “Mặc kệ con heo nhà ngươi, ta đi ngủ trước đây.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nói ngủ là ngủ, chẳng bao lâu Ninh Hồi đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò đều đều của