Chung trà mới được bưng lên bốc hơi nước nghi ngút, hương thơm thanh nhạt của trà mới lững lờ phảng phất nơi đầu mũi.
Trong khoảng thời gian không quá dài này, Chiêu Nguyên Đế đã sớm khôi phục lại được dáng vẻ uy nghiêm ngày thường của mình.
Ngài nhìn Định Vương bên dưới, ánh mắt lướt từ bờ lưng đang phủ phục của hắn ta trượt đến trên lò sưởi mạ vàng phía sau ba thước, nắp trà trên tay ngài lại vứt về chung trà tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Ngài nói: “Thế nào? Người vẫn còn muốn nói?”
Mồ hôi túa ra trên trán Định Vương thấm ướt mu bàn tay dính nhớp nháp, mi mắt hắn ta run run.
Bởi vì tư thế khấu bái trong thời gian dài khiến cơ thể hắn ta cứng ngắc, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm trường bào màu đen phác họa hoa văn sợi bạc hình chim Thước, hắn ta chẫm rãi nhắm mắt trả lời: “Nhi thần không còn lời nào để nói, nhưng phụ hoàng…”
Định Vương chậm chạp đứng thẳng người, quỳ ngay ngắn trên mặt đất, nói: “Bà ta làm sai chuyện nhưng ngày tháng mười mấy năm trước cũng đã phải trả giá bằng nghèo khổ, hiu quạnh và nghèo hèn.
Nhi thần không cầu người tha tội cho bà ta, nhưng phụ hoàng nhân từ, chỉ xin phụ hoàng tha cho bà ta một mạng.”
Chiêu Nguyên Đế nhướng mày: “Ngươi quả là hiếu thuận.”
Định Vương lại cúi người vái lạy, hắn ta giấu đi nụ cười chua xót bên môi.
Hiếu thuận sao? Có lẽ là vậy.
Bây giờ ngoài hiếu thuận, hắn ta nào còn con đường khác để đi.
Cầu xin hay không thực chất cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Chỉ có điều cầu xin tình thương tốt xấu gì cũng có cái danh hiếu thuận, ngoại trừ nó ra tạm thời hắn ta cũng đừng muốn nghĩ điều gì khác.
Thuần phong mỹ tục có thoáng thế nào đi nữa đến người bình thường cũng chẳng chịu nổi chuyện này, càng nói gì tới đế vương ngự ở trên cao kia.
Phụ hoàng của hắn ta có cơ trí sáng suốt hơn nữa, thì từ sâu gốc rễ vẫn là nam nhân, nam nhân hiểu nam nhân, sợ rằng ngày tháng sau này hắn ta cũng không còn được sống tử tế nữa rồi.
Chiêu Nguyên Đế hơi nhíu mày, giễu cợt không nói, bốn phía lại rơi vào yên ắng.
Vệ Dung Nguyệt buông mạng che trong tay xuống, bà ta nhìn người đang quỳ vái bên cạnh mà cảm xúc trong lòng ngổn ngang: “Ngươi hoàn toàn không cần làm thế này.” Ơn sinh thành chẳng bằng ơn dưỡng dục, hắn ta chẳng nợ bà ta điều gì để phải làm thế.
Cuộc đời này của bà ta là vậy, chết hay sống cũng có còn khác biệt nhau nữa đâu?
Ông trời sắp đặt câu chuyện đời cực nực cười cho bà ta.
Giờ phút mà bà ta sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy trong căn phòng tối đen ấy khiến bà ta tưởng mình rơi vào địa ngục.
Đại tiểu thư thế gia được yêu chiều dưỡng dục, phi tần hoàng thất tôn quý trên cao, trong chớp mắt đã trở thành nông phụ.
Tình thân đã sớm bị bà ta tự tay vứt bỏ, tình yêu cũng vì những sóng gió cuộc đời mà mất đi, chẳng còn lại gì, cũng chẳng thể giữ lại được gì.
Ngày thế tộc Thanh Đài truyền tin biểu huynh kết hôn đến, bà ta ngồi lặng đi trên ngọn núi sau thôn nhỏ cả một đêm.
Bà ta không trách biểu huynh, cũng chẳng có tư cách mà trách hắn ta.
Có trách chỉ có thể trách ông trời đùa cợt người.
Cuối cùng bọn họ vẫn là hữu duyên vô phận, rõ ràng chỉ còn cách một chút nữa thôi có thể dắt tay cùng thuyền, vậy mà tạo hóa trêu người lại thành gang tấc mà xa cách biển trời.
Biểu huynh có thể đợi bà ta một năm, hai năm, ba năm nhưng không thể đợi cả một đời, một đời dài quá, dài đến mức biểu huynh cần tìm một người ở bên cạnh hắn ta để nương tựa đi tiếp.
Bà ta không hận hắn ta, không trách hắn ta nhưng lại hận chết người nam nhân khác.
Đó là nam nhân tự xưng là trượng phu của bà ta, thấp kém đáng ghét tới mức khiến người ta buồn nôn.
Bà ta gϊếŧ gã.
Trong một đêm tối gió mưa bão bùng, ma quỷ từ địa ngục sâu thẳm kia đã hoàn toàn mê hoặc được bà ta, bà ta nắm lấy chiếc kéo bằng thép kia đâm thấu bụng gã.
Gã đã kết thúc đời bà ta, vậy thì gã cũng phải trả giá bằng cuộc đời của gã, như vậy mới hợp lý chứ.
Vệ Dung Nguyệt vuốt mặt mình, vốn bà ta cũng nên chết đi mới đúng, vậy mà đến lúc đó bà ta lại thu tay.
Bà ta phải lấy biết bao dũng khí mới có thể chạy trốn ra khỏi hoàng cung chẳng phải là vì muốn được tự do hay sao, tại sao lại phải chết?
Bà ta nên sống cho tử tế mới đúng.
Nhưng tiếc là, Vệ gia dạy bà ta rất nhiều thứ nhưng lại không dạy bà ta làm sao để sống đơn độc một mình.
Rời xa gia tộc, bà ta mới biết cuộc đời này khó khăn biết bao, chẳng còn ai sẽ cho ăn cho mặc, bà ta chẳng còn lại gì chỉ lẻ loi một mình như thế.
Thì ra sống cho tử tế lại khó khăn đến vậy.
Vệ Dung Nguyệt nhìn thẳng vào Chiêu Nguyên Đế: “Ta vốn đã chẳng còn có quan hệ gì với huynh muội hắn ta, ta làm sai ta tự chịu.
Vẫn xin bệ hạ đừng liên lụy đến người vô tội.
Trốn khỏi hoàng cung vốn chỉ là tội của một mình ta mà thôi.”
Chiêu Nguyên Đế cười âm độc, người trong điện nghe thấy tiếng cười của ngài mà ai cũng sợ hãi.
…
Gió tuyết càng lúc càng to, sau khi tan yến tiệc các cung đã sớm đi nghỉ, chỉ có hậu điện Dao Hoa Cung vẫn sáng đèn, chủ tử lớn chủ tử nhỏ vẫn còn đang rất tỉnh táo.
Ninh Hồi khoanh chân ngồi đối diện Ngũ Công chúa Ôn Lan trên tháp, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn nhỏ có bày bàn cờ bên trên.
Ngũ Công chúa mới học đánh cờ vây nên rất hứng thú, nàng ấy nằng nặc bắt Ninh Hồi phải cùng chơi.
Ninh Hồi lấy quân cờ noãn ngọc màu đen trong hũ cờ, sau khi ủ ấm quân cờ lên rồi mới đặt xuống.
Ngũ Công chúa như trút giận ngả về sau, chép miệng nói: “Lại thua rồi.”
Nàng ấy vật vã vài lần mới miễn cưỡng lấy tượng gỗ Thường Nga bôn Nguyệt cuối cùng dưới gối của mình vì thua đưa cho Ninh Hồi, nói: “Biểu tẩu, tỷ chơi giỏi thật.” Cả buổi tối hôm nay Ngũ Công chúa cũng chưa thắng được ván cờ nào.
Ninh Hồi nhận lấy chiến lợi phẩm của mình, nghe lời khen của Ngũ Công chúa, nàng lại càng có chút đắc ý ôm một đống những tượng gỗ đủ kiểu dáng thắng được từ chỗ nàng ấy, nói: “Cũng tạm thôi, cũng tạm.” Cũng chỉ có chút ít vậy thôi, thực sự có chút ít ấy thôi mà.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhét một phiến lá trúc vào miệng, hương vị thơm ngon tan ra khiến hai cái tai nhỏ của nó cũng vẫy lắc theo mấy cái.
Nó bó tay nhìn Ninh Hồi, khinh thường nói: “Con gái, ta cần thiết phải nhắc nhở con, vừa rồi thiếu chút nữa thì con thua một đứa nhỏ tám tuổi rồi đó nhé.”
Nó hận rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “Có gì đáng để đắc ý đâu, con không thể có chút yêu cầu cao hơn cho chính mình được sao?” Đi theo con rể lâu thế rồi mà đầu óc cũng như nhét toàn đậu phụ thôi vậy.
Mất mặt! Thật quá mất mặt!
Ninh Hồi ngẩn ra: “Đúng nhỉ.” Nàng quên mất đối diện nàng kia chỉ là một cô bé tám tuổi (T_T)
Thanh Thanh Thảo Nguyên lại ăn một nắm lá trúc, nhóp nhép nhai hết rồi nằm dài ra xoa cái bụng tròn beo béo của mình, nó nhìn nàng lắc đầu thở dài.
Ninh Hồi khẽ hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi không thèm nhìn con gấu trúc cả ngày chỉ biết mắng mỏ và dè bỉu nàng này nữa.
Lúc Vụ Tâm từ bên ngoài đi vào, Ngũ Công chúa đang nhìn chằm chằm đám tượng gỗ mà Ninh Hồi ôm trong lòng, đó đều là những thứ đồ chơi mà nàng ấy thích nhất, mới một tối đã để thua sạch đồ chơi nên ít nhiều nàng ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Ninh Hồi bị nàng ấy nhìn một lát cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chẳng phải là nàng cố ý đâu mà vì nhất thời thắng nhiều quá nên đầu óc cũng không được tỉnh táo.
Nàng hơi có chút chột dạ mỉm cười, nhấc tay trả hết những tượng gỗ nhỏ trong lòng lại cho Ngũ Công chúa: “Biểu tẩu đùa với người thôi, sao có thể cầm đồ chơi của người đi được.”
Đôi mắt tròn xoe của Ngũ Công chúa sáng lên vui vẻ: “Cảm ơn biểu tẩu.”
Ninh Hồi: “Đừng… đừng khách sáo.” Biểu muội à, đừng như vậy, ngươi như vậy biểu tẩu càng cảm thấy mình không biết xấu hổ.
Vụ Tâm nhìn