Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhược Vũ mơ mơ màng màng nhìn bàn tay Lâm Khải Trạch đang điều khiển cổ tay mình ký vào một tờ giấy, vì uống quá nhiều rượu nên cô không còn đủ tỉnh táo để đọc được những gì được in trên tờ giấy đó.
Tiếp theo hắn còn kéo tay cô ấn dấu vân tay vào.
Lấy chút sức lực còn sót lại, Nhược Vũ căng mắt nhìn người đàn ông mình yêu thương đang ngắm nghía tờ giấy trong tay cười mãn nguyện.
-Khải Trạch, sao vậy?
Lâm Khải Trạch vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô rồi phá lên cười đê tiện.
-Em yêu à, Trương thị cứ yên tâm giao lại cho anh, ba mẹ vợ đang chờ em đoàn tụ nơi chín suối đó, đi nhanh lên.
Kí ức của Nhược Vũ chỉ còn sót lại có bấy nhiêu, lúc cô mở mắt tỉnh lại thì bản thân đang ngồi trong ô tô của mình, mà chiếc xe đang chạy băng băng trên đường.
Nhược Vũ hoảng sợ cực độ, cô nhanh chân đạp phanh nhưng chiếc xe vẫn không hề dừng lại, biết đã trúng kế nhưng điều cô không ngờ kẻ hại cô lại chính là vị hôn phu của mình.
Nhược Vũ liên tục gào thét nhưng hoàn toàn vô dụng.
Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm rồi bay thẳng xuống vách núi.
Chỉ còn âm thanh tuyệt vọng của cô hoà với tiếng sóng vỗ.
-Lâm Khải Trạch, đồ đê tiện.
Chiếc xe đâm thẳng xuống ghềnh đá rồi nổ tung, sau đó trượt dài xuống hoà với sóng biển.
***************
“Meo, meo.”
Nhược Vũ cảm nhận nơi mặt mình có hơi ươn ướt, cô còn miên man trong giấc mộng.
Nước, xung quanh rất nhiều nước.
Nhược Vũ dùng hết sức cố ngoi lên nhưng điều thất bại, cô cố hết sức lần nữa đưa mặt lên mặt nước để thở thì bị thứ gì đó đập vào mặt.
Nhược Vũ giật mình tỉnh dậy, cô ôm ngực thở hổn hển.
-Đây là đâu?
Nhược Vũ trừng mắt nhìn xung quanh một lượt, đây là phòng ngủ của một quý cô.
Không phải, cô đã chết rồi mà, chết một cách vô cùng thảm hại.
Chẳng lẽ ở âm phủ lại hiện đại thế này, toàn là thiết bị đắt tiền ở dương thế.
"Meo, meo.
"
Nhược Vũ rùng mình, có thứ gì đó lởm chởm lông đang cọ vào tay cô.
Cô căng thẳng quay qua nhìn thì thấy một con mèo trắng đang ra sức làm nũng.
Nó còn không có liêm sỉ liếm vào tay cô, thì ra lúc nãy chính là nó liếm vào mặt mình.
Nhược Vũ đứng lên đi vòng quanh căn phòng quan sát.
Lúc đi qua chiếc gương cô đứng lại nhìn ngắm dung nhan lúc chết của mình xem khó coi đến cỡ nào.
Gì vậy? Ai đây? Nhược Vũ trợn mắt nhìn khuôn mặt lạ lẫm của mình ở trong gương, cô có hơi hoảng sợ.
Chẳng lẽ cô hoá kiếp rồi? Nhược Vũ tím tái cả mặt, bàn chân vô thức bước thụt lùi.
Đôi chân trần giẫm lên những vật nhỏ dưới sàn, cô tò mò nhặt lên xem, đây chẳng phải là thuốc sao, rất nhiều thuốc, cô tìm thấy một lọ thuốc nằm lăn lóc dưới góc giường.
Là thuốc ngủ, ở dưới này người ta cũng khó ngủ sao? Gì đây, một tờ giấy, Nhược Vũ tò mò cầm lên đọc.
-Con chỉ muốn sống một đời như con mong ước, con không muốn sống bên cạnh người con không yêu, buổi xem mắt ngày mai con sẽ không bao giờ tới.
Kiếp này con không làm tròn bổn phận, ba mẹ tha thứ cho con.
Ký tên Nhược Vũ.
Nhược Vũ đau đầu dữ dội, cô đâu có viết cái này.
Mà khoan đã, là thư tuyệt mệnh sao?
Nhược Vũ tìm được một cái điện thoại ở đầu giường, cô mở khoá bằng vân tay, giao diện mở ra, ở trên đó hiển thị ngày tháng năm.
Nhược Vũ lần nữa thở không nổi, làm sao có thể, đây là một ngày sau khi cô bị tên cầm thú kia gài bẫy rơi xuống núi mà.
Cô bàng hoàng mở cửa sổ, thành phố hiện ra trước mặt, những toà nhà cao tầng, những dãy phố cô vẫn thường lái xe dạo chơi.
Nhược Vũ ngồi phịch xuống giường, chẳng lẽ, chẳng lẽ là mình còn sống sao?
“Cốc, cốc, cốc.”
Nhược Vũ bị giật mình bởi tiếng gõ cửa, cô lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu gom thuốc vương vãi trên sàn, không quên bỏ bức thư vào ngăn bàn, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa.
-Tiểu Vũ, sao con còn chưa thay quần áo, sắp trễ giờ hẹn rồi, chẳng lẽ tối qua ba mẹ nói nhiều như vậy con vẫn chưa hiểu sao? Mau vào trong sửa soạn đi, để ba con biết ông ấy lại nổi giận.
Châu phu nhân dẫn thêm một thợ trang điểm đi vào giúp cô makeup, Nhược Vũ chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nếu thật sự ông trời cho cô trọng sinh một lần nữa, cô chắc chắn sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời với kẻ đã hãm hại mình.
Nhược Vũ nhìn bản thân trong gương như một đoá hoa sống động, xinh đẹp khí chất nhìn chỗ nào cũng ưng ý.
Châu phu nhân dặn dò đủ thứ rồi nhét cô vào ô tô.
Nhược Vũ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy là mẹ của thân xác này, không biết nơi sắp đến là chỗ nào nhưng cô láng máng nghe hiểu được bà ấy muốn cô đi xem mắt.
Nếu như theo bức thư lúc nãy, cô gái này là uống thuốc tự tử vì từ chối sự sắp xếp của bậc sinh thành.
Mà thú vị thay cô ấy cũng tên là Nhược Vũ.
Chiếc xe đưa Nhược Vũ dừng trước một nhà hàng năm sao.
Vệ sĩ của gia đình sợ cô bỏ trốn nên tò tò đi theo.
Chỗ ngồi đã được đặt trước, nhân viên dẫn cô tới bàn đặt cạnh cửa sổ.
Nhược Vũ gọi một ly nước cam rồi sốt ruột ngồi đợi, đã ba mươi phút trôi qua vẫn không có ai đến.
Trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ đối tượng xem mắt của cô không đến.
Đến trễ như vậy rõ ràng là đang xem thường cô rồi.
Dưới bụng truyền tới tiếng kêu khó nghe, Nhược Vũ thấy đói.
Nếu như tên đó không đến thì cô cũng phải ăn no mới về.
Nhược Vũ gọi nhân viên đem menu tới, cô là