Nhược Vũ cố ý châm dầu vào lửa, cô khóc to hơn như thể uất ức đau lòng lắm rồi chạy ra khỏi phòng.
Lâm phu nhân hận không thể biến con trai thành quả trứng rán lên ăn cho xong, bà ra sức mắng.
-Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, loại con gái đó không hề đứng đắn, không khéo lại mang bệnh vào người.
Con có vợ rồi phải biết an phận, con không thấy tội nghiệp con bé sao.
Lâm Nhất Phàm cảm thấy rất buồn cười, mẹ mình nói ra câu nào cũng chê trách Giai Kỳ trong khi chưa hề gặp mặt cô ấy lần nào.
Còn Châu Nhược Vũ kia thâm độc như vậy lại bênh chầm chập, hắn càng ngày càng không hiểu mẹ mình bị sao nữa.
-Mẹ à, con…
Lâm Nhất Phàm chưa nói hết câu Lâm phu nhân đã ôm ngực thở hổn hển, hắn hoảng hốt vội ôm lấy bà gọi mấy tiếng.
-Mẹ, mẹ có sao không?
Lâm phu nhân đưa bàn tay không còn sức lực của mình chỉ lọ thuốc trên bàn, Lâm Nhất Phàm vội vàng chạy tới lấy thuốc cho bà uống.
Khoảng mấy phút sau bà mới thở lại đều đều, bà vỗ vai con trai rưng rưng nước mắt nói.
-Con trai, đời này của mẹ không biết tàn lụi lúc nào, chỉ mong trước lúc chết có thể nhìn thấy con và Tiểu Vũ sinh vài đứa bé bụ bẫm cho mẹ ẵm bồng là mẹ hạnh phúc lắm rồi.
Lâm Nhất Phàm biết bà có bệnh tim nên không dám cãi lời, mặc dù không thỏa hiệp nhưng hắn vẫn gắng gượng gật đầu cho bà vui.
Lâm phu nhân mỉm cười, chỉ lên lầu nói.
-Đi dỗ Tiểu Vũ nhanh lên, cắt đứt với cô gái kia nữa, đừng làm mẹ tức mà chết ngay tại chỗ.
Lâm Nhất Phàm thấy mẹ mình không sao rồi mới đứng lên đi về phòng.
Lâm phu nhân đóng cửa thở hắt ra một cái, bà đưa tay lên vui vẻ vuốt vuốt ngực, con trai bà đúng là ngây thơ mấy năm nay cũng nhờ có lọ thuốc này mới lừa nó được.
Bà cất lọ thuốc có nhãn bên ngoài là thuốc trợ tim nhưng thực chất bên trong lại là thuốc bổ.
Nhà bà có hai thằng con trai cứng đầu nên bà phải sử dụng chiêu mới trị được.
Nhược Vũ lên phòng ung dung cầm gương lên soi cái môi của mình, nhờ chăm chỉ bôi thuốc nên bây giờ vết sưng đã hết tấy, chỉ còn mờ mờ mấy dấu răng của hắn.
Lâm Nhất Phàm trở lại phòng thấy cô tươi tắn thoa son dưỡng môi, liền không nhịn được muốn chạy ngay xuống nhà kéo mẹ mình lên chứng kiến tận mắt, đúng là giỏi đóng kịch thật, điện ảnh thế giới còn nợ cô một giải Oscar.
Hắn bước tới giật lấy tay của Nhược Vũ kéo mạnh quát vào mặt cô.
-Cô đang đùa tôi đấy à, cô định diễn đến bao giờ nữa?
Nhược Vũ bị nắm tay đến đau, cô vùng ra nhưng vô dụng trước sức mạnh của hắn.
-Anh có thể nói chuyện đàng hoàng không đụng tay chân được không.
Nhược Vũ phát cáu trừng mắt nhìn hắn ta, cô ghét nhất là loại đàn ông tay nhanh hơn miệng.
Lâm Nhất Phàm nhe hàm răng đều tăm tắp cười lớn.
-Đối với loại người như cô phải làm thế này mới xứng.
Hắn tưởng hăm doạ mấy câu là cô sẽ sợ sao.
Nhược Vũ này là ai chứ, là người đã chết đi một lần thì còn gì phải sợ.
Cô nhướng mắt thách thức.
-Anh định làm gì tôi, đánh tôi à, rõ ràng là anh đi nɠɵạı ŧìиɦ không biết chùi mép còn trách ai.
Sao này cẩn thận một chút, đừng để người ta gửi vào điện thoại của tôi nữa mất công tôi phải xoá.
Cô và hắn vốn không có thù hằn gì, nay vì một Lâm Khải Trạch mà như lửa với nước nhưng mà anh đã không dịu dàng với cô từ đầu rồi không phải sao.
Lâm Nhất Phàn chán ghét khuôn mặt tráo trở này của Nhược Vũ, cô ta trước mặt mẹ hắn và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu đã không quan tâm tới hắn thì còn chạy tới khóc lóc với mẹ hắn làm gì?
-Nói đi cô muốn gì?
Tên đầu heo này cũng hiểu chuyện gớm nhỉ, cô giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay rắn chắc của hắn, bình thản khoanh hai tay trước ngực không vòng vo.
-Nếu hai người muốn yên ổn yêu thương vậy thì phải đồng ý với tôi một chuyện.
Cho tôi vào Lâm Thị làm việc.
Lâm Nhất Phàm khó hiểu nhìn cô, cô ta cần vào Lâm Thị làm gì, chẳng lẽ là việc thúc đẩy hợp tác với Châu Thị, hắn cười khinh.
Thì ra con người cô đầy mưu mô đến vậy, Lâm Nhất Phàm này dễ bị uy hϊếp đến vậy sao,