Lâm Thị.
Lâm Nhất Phàm đang chủ trì cuộc họp quan trọng nhằm thúc đẩy và xây dựng lại chiến lược kinh doanh đưa tập đoàn dần lấy lại vị thế của mình trên thị trường, khuôn mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Đột nhiên có người mở cửa làm tất cả quay lại nhìn, trợ lí Từ cúi đầu tiến vào nói nhỏ vào tai của Lâm Nhất Phàm.
Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, Lâm Nhất Phàm ném cây bút trên tay xuống đất chạy ra khỏi phòng họp, trợ lí Từ cũng chạy theo, những người có mặt trong phòng nhìn nhau không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhất phàm giành ngồi ghế lái, Từ Khôn ngồi phía sau cũng cực kì căng thẳng.
-Tìm ra thủ phạm chưa?
-Cảnh sát Bạch đang cho người trích xuất camera giám sát và camera hành trình trên xe rồi, bước đầu xác định là một người phụ nữ, cô ta đã bỏ trốn ngay sau đó.
-Chết tiệt, bắt được cô ta thì ném xuống biển cho tôi.
Lâm Nhất Phàm nghe Từ Khôn nói Nhược Vũ bị tai nạn giao thông thì trở nên mất bình tĩnh, Từ Khôn ngồi trên xe cũng âm thầm cầu nguyện vì qua ba cột đèn giao thông rồi Lâm Nhất Phàm vẫn tốc độ 150 km/h mà chạy, đèn đỏ không dừng, cảnh sát giao thông đuổi theo cũng mặc kệ, lúc này đối với hắn an nguy của phu nhân mình mới là quan trọng nhất.
Lâm Nhất Phàm rất nhanh đã tới bệnh viện Đông Phương, hắn chạy vào trước để Từ Khôn ở lại nói chuyện với cảnh sát giao thông.
Không nhớ rõ đã bao nhiêu lần Lâm Nhất Phàm đứng ngoài cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo hồi hộp ngóng tin của vợ mình ở bên trong, mắt đã đỏ lúc nào cũng không biết, một lúc sau y tá trở ra hỏi.
-Ai là người nhà của bệnh nhân Châu Nhược Vũ?
-Là tôi, tôi là chồng của cô ấy.
-Bệnh nhân mang thai được 4 tuần, nguy cơ sảy thai rất cao, hiện tại còn mất rất nhiều máu, nhóm máu của anh…
-Máu A, máu A, có tương thích không?
Lâm Nhất Phàm hét lớn làm y tá cũng giật mình, cô nhìn lại hồ sơ, nhóm máu A là nhóm máu tương thích liền nhanh chóng đưa hắn đi lấy máu.
Lâm Nhất Phàm nóng như lửa đốt, Nhược Vũ có thai rồi nhưng hắn không hề biết, thời gian này còn đi sớm về khuya, chuyện trả thù gì đó để một mình cô tự liệu, giờ thì hay rồi cô ấy đang nằm trong kia, con thì không giữ được, Lâm Nhất Phàm ơi Lâm Nhất Phàm, mày đang làm cái gì vậy?
Lâm Nhất Phàm truyền máu xong còn không chịu nằm nghĩ, hắn chạy theo y tá ngồi trước phòng cấp cứu đợi tin của vợ mình, nếu ông trời đã cho họ có duyên nên đôi, vậy tại sao còn đưa ra nhiều thử thách tới như vậy.
Những thứ đau đớn kia gieo lên người hắn không được sao, tại sao luôn là cô ấy, cô ấy có tội gì chứ?
Lâm Nhất Phàm ôm mặt mình tự dằn vặt bản thân, hắn đấm mạnh tay vào tường đến bật máu, Từ Khôn đứng bên cạnh trông thấy cũng không dám cản.
Một lát sau Hàn Đông Quân trở ra, nhìn thấy Lâm Nhất Phàm sắc mặt liền sa sầm lại.
Lâm Nhất Phàm bước tới mặt cắt không còn một giọt máu hỏi tình hình của Nhược Vũ.
-Vợ của tôi sao rồi?
-Anh là chồng kiểu gì vậy, gia đình anh lắp ráp ô tô cơ mà, sao không chọn cho cô ấy chiếc xe nào tốt một chút, có biết là tính mạng