Nhược Vũ đậu xe ở trước cửa một cửa hàng thời trang nhỏ, rồi đi bộ một đoạn ngắn tới Trương Thị, tay cô bấu vào bụng khập khiễng bước vào sảnh lớn.
Vừa đúng lúc Nhược Vũ là khách mời cuối cùng, cô cắn răng sải bước thật nhanh tới đưa thư mời cho nhân viên phụ trách kiểm tra.
Nhân viên nam quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, Nhược Vũ toàn thân một màu đen, tóc cũng được búi gọn gàng trong mũi lưỡi trai, không hề lộ ra thứ gì kể cả đôi mắt.
-Thưa cô, cô có thể bỏ mũ, mắt kính và khẩu trang xuống cho tôi kiểm tra được không ạ?
Ở đây camera được lắp khắp nơi, cô mà lộ mặt thì những ngày sau cũng không cần phải xuất hiện nữa.
Nhược Vũ ghì chặt mũ lắc đầu từ chối.
Nhân viên kia hơi khó xử, bởi lát nữa tổ chức họp báo toàn là những nhân vật lớn, nếu có sơ xuất xảy ra e là cậu ấy sẽ bị đuổi việc mất.
Còn cách nơi tổ chức họp báo vài bước nữa thôi lại không qua được, Nhược Vũ cố căng mắt để mình không bị ngã xuống đất, cơn chóng mặt buồn nôn khiến cô cực kỳ mệt mỏi nhưng chẳng biết nghị lực ở đâu lại có thể nói một mạch tròn vành rõ chữ.
-Tôi là khách VIP được Lâm tổng mời tới, nếu anh không cho tôi vào, thì ngày mai anh cũng không cần phải đến đây làm việc nữa.
Nhược Vũ không muốn lên giọng làm oai nhưng tình cảnh này chỉ có thể làm như vậy.
Nam nhân viên kia hơi nghi ngại, anh ta mở thư ra xem thì đúng là thư dành cho khách mời quan trọng.
Hai tay hơi rung đưa về phía bên trái cúi đầu mời Nhược Vũ vào trong, thở còn không dám thở mạnh, bởi khách VIP hôm nay cũng chỉ có mấy người.
Nhược Vũ thở phào một hơi cố lê chân vào phòng họp báo, cô chọn ghế ở cuối phòng, vị trí gần cửa lớn để dễ thoát thân.
Khách mời đã yên vị chỗ ngồi, rất nhiều phóng viên và nhà báo cũng có mặt.
Khán phòng rộng lớn hết thảy cả trăm người.
Nơi này ngày xưa mỗi khi Trương Thị ra mắt sản phẩm mới, cô thường là nhân vật tâm điểm của mọi sự chú ý, bởi cô vừa giữ vai trò cố vấn, vừa là người mẫu quảng bá sản phẩm.
Những ngày đó qua rồi, giờ cô muốn vào được đây cần phải có thư mời và còn phải che mặt giấu tên.
Một lúc sau, khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay chào đón ban giám đốc của Trương Thị và Lâm Thị.
Triệu Phi và Lâm Khải Trạch đứng ở giữa cười nói bắt tay nhau rồi ngồi vào bàn để người dẫn chương trình làm việc.
Khán phòng yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng lách tách của máy ảnh và giọng nói êm ái của nữ mc.
Môi Nhược Vũ khô khốc, hơi thở cũng trở nên nặng nề nhưng khi nghe số vốn mà Lâm Khải Trạch quyết định đầu tư vào Trương Thị khiến cô tròn mắt giật mình.
Một trăm triệu USD.
Một tập đoàn sản xuất ô tô lại dám đầu tư vào một công ty sản xuất mỹ phẩm số tiền lớn như vậy.
Phía dưới “ồ” lên một tiếng, phóng viên bắt đầu nhao nhao đặt câu hỏi.
-Xin được hỏi Lâm tổng, lí do vì sao anh lại chịu chi ra một khoản tiền lớn như vậy, để đầu tư vào ngành công nghiệp làm đẹp của Trương Thị?
Trương Thị và Lâm Thị đã có mối quan hệ tốt đẹp xưa nay, do hai bên có mối liên hôn từ trước nhưng chủ của Trương Thị đã chết, vị hôn thê của Lâm Khải Trạch cũng không còn, Trương Thị cũng đã đổi chủ.
Vậy lí do vì sao Lâm Khải Trạch còn đầu tư vào đây nhiều tiền như vậy?
Lâm Khải Trạch ở trên kia không trả lời ngay, hắn cúi thấp đầu như che đi sự đau khổ trong lòng rồi mới kề môi vào micro trả lời.
-Đối với mọi người, Tiểu Vũ đã mất rồi nhưng đối với tôi, cô ấy vẫn luôn bên cạnh.
Chết không phải là hết, họ chỉ thay đổi một thể thức khác để tồn tại mà thôi.
Hơn nữa chú Triệu đây lại là cậu ba của Tiểu Vũ, chúng tôi đều muốn nâng tầm mỹ phẩm của Trương Thị, để không phụ lại công sức của ba mẹ vợ và Tiểu Vũ đã bỏ ra.
Câu trả lời nặng mùi tình nghĩa làm bên dưới tán đồng vỗ tay không