-Lâm tổng, đoạn video từ camera gần toà nhà Trương Thị đã có kẻ lấy đi trước chúng ta rồi, cô gái kia…vẫn chưa tìm thấy.
Hắc Minh chạy đôn chạy đáo mấy ngày nay tìm tung tích của cô gái kia nhưng vẫn bặt vô âm tính, cô ta cứ đến rồi đi như một hồn ma vậy.
Lâm Khải Trạch ngồi trong phòng làm việc đấm mạnh tay xuống bàn nổi giận quát lớn.
-Đồ ăn hại.
Chỉ một cô gái bằng nắm tay mà bao nhiêu người tìm mấy ngày không thấy, tuy hiện nay tin tức truyền thông đã được hắn dùng tiền ém xuống nhưng cô gái kia biết đến bức ảnh giữa hắn và Trương Nhược Vũ, thì chắc chắn không thể coi thường.
Lần này thoát được nhưng lần sau thì chưa chắc, mấy ngày nay người của hắn dò thám ở đồn cảnh sát nhưng không hề có ai tới báo án.
Vậy cô ta thật sự muốn gì?
-Tiếp tục truy tìm tung tích của cô ta, chắc chắn cô ta còn đồng bọn.
Một mình cô ta không thể vừa tới họp báo, vừa đi thu gom hình ảnh trong camera, muốn lấy được hết những hình ảnh đó, chắc chắn lai lịch cũng không phải tầm thường.
*********-
Lâm Khải Trạch bên kia đau đầu về cô gái bí ẩn ấy, bên này Lâm Nhất Phàm cũng chẳng kém cạnh.
Hắn sai Từ Khôn đi kiểm tra camera ở bệnh viện Đông Phương nhưng cũng đã có người hành động trước hắn rồi, Từ Khôn hỏi thăm được có một cô gái vào phòng kĩ thuật, sau đó mọi thứ lưu trữ vào ngày hôm đó đã không còn gì nữa.
Người động vào camera ở bệnh viện chắc chắn không phải là Nhược Vũ, vì sau ngày hôm ấy hắn không hề rời khỏi cô nửa bước.
Vậy rốt cuộc cô gái kia là ai?
Lâm Nhất Phàm đăm chiêu suy nghĩ, mi tâm nhíu lại khó coi.
Từ Khôn cầm bản hợp đồng trên tay đặt lên bàn làm việc của Lâm Nhất Phàm.
-Giám đốc, cô nhi viện Nhân Ái đã được mua lại thành công, bây giờ chỉ cần cô Châu đến văn phòng đăng ký đất đai làm thủ tục sang tên nữa là xong.
Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn bản hợp đồng, tay gõ gõ từng nhịp, cười gian tà.
***********
Nhược Vũ lang thang trong trung tâm mua sắm lựa chọn quà cho Châu lão gia.
Trên danh nghĩa ông ấy là cha của cô nhưng cô không biết ông ấy thích gì, mấy tháng trời cô sống ở Châu gia cũng không có cảm giác gần gũi.
Giai Kỳ đã tháo bột chân, vốn dĩ cô chỉ bị bong gân chứ không hề gãy chân như Tô Tiểu Mạt đã nói nhưng vì muốn Lâm Nhất Phàm để ý đến mình nên mới nói dối, nào ngờ hắn vô tâm, cô cũng không cần giả vờ nữa.
Đang lựa chọn mấy bộ váy gợi cảm cùng cô bạn đi cùng để trở lại sàn diễn, thì Giai Kỳ trông thấy Châu Nhược Vũ đang thơ thơ thẩn thẩn ở đằng kia.
Trái đất đúng là tròn, đi một vòng lại nhìn thấy nhau.
-Ái Ái, giúp tớ một chuyện nhé.
Giai Kỳ di chuyển tới sau lưng Nhược Vũ giả vờ đang nói chuyện điện thoại.
-Anh đừng tới, tối nay em bận rồi, Nhất Phàm ngoan hôm sau em sẽ bù cho anh, nhất định sẽ khiến anh cảm thấy suиɠ sướиɠ… Dạ… Em cũng yêu anh.
Giai Kỳ chu môi hôn một tiếng thật kêu lên màn hình rồi cất điện thoại.
Nhược Vũ mới đầu còn tưởng là đôi tình nhân nào đang phát cẩu lương nhưng nghe hai chữ Nhất Phàm, cô quay mặt lại xem thử.
Ái chà, con mèo nhỏ của Lâm Nhất Phàm đây mà, còn tưởng là ai.
Giai Kỳ làm vẻ mặt bất ngờ nhìn Nhược Vũ.
-Châu tiểu thư, cô cũng ở đây sao?
Quen biết gì mà chào, Nhược vũ không khách khí nói lại.
-Chỗ này của nhà cô mở à, tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô.
Nói rồi Nhược Vũ quay lưng tiếp tục chọn đồ, Giai Kỳ không bỏ qua, cô tiến tới kệ giả vờ chọn cà vạt rồi nói với giọng điệu ẻo lả.
-Châu tiểu thư, tôi có chuyện này tò mò muốn hỏi, có phải kỹ năng giường chiếu của cô không tốt hay không, sau ngày nào anh ấy cũng đến chỗ tôi để thỏa mãn vậy?
Giai Kỳ cực kỳ bình thản, vừa nói vừa cầm cà vạt ở dưới kệ lên xem.
Nhược Vũ nhếch môi cười, chọc tức cô sao, e là cô