-Lâm tổng, tôi nghi ngờ lão già họ Triệu đó đang tính kế thu gom một mẻ lớn, cô nhi viện Nhân Ái lão ta đã bán rồi, người mua nó không rõ là ai, biệt thự lớn của Trương gia lão ta cũng đang rao bán.
Chuyện nâng giá những mặt hàng mỹ phẩm mới rằng đây càng cho thấy rõ, lão già đó đang muốn gom thật nhiều tiền rồi bỏ trốn.
Hắc Minh đứng trước bàn làm việc của Lâm Khải Trạch nói ra quan điểm của mình.
Chuyện cổ phần của Trương Thị chỉ có anh biết, Lâm Khải Trạch và Triệu Phi biết, sự việc cô gái bí ẩn xuất hiện ở Trương Thị đã đánh động tới cổ phần mà ông ta đang nắm, làm dấy lên một sự nghi ngờ lớn trong cộng đồng mạng, có lẽ vì thế nên ông ta đang tính đường lui cho mình.
Lâm Khải Trạch rít một hơi thuốc, nhớ lại lời của Nhược Vũ nói quả không sai, lão già họ Triệu đó đang muốn lợi dụng hắn.
Lão ta biết giấy tờ cổ phần Trương Thị là do hắn nắm, sau này hắn đổi sang tên của mình thì lão ta sẽ trắng tay, nên mới gom được bao nhiêu thì gom.
Tiếc là Lâm Khải Trạch này sẽ không để kẻ phản bội được yên thân tồn tại.
Lâm Khải Trạch dụi tắt điếu thuốc, gác đôi chân dài thẳng tắp lên trên bàn làm việc.
-Mua lại biệt thự Trương gia cho tôi nhưng nhớ… Đừng mua bằng tiền.
Lâm Khải Trạch nở nụ cười nửa miệng đầy ranh mãnh, chuyện mua bán không bằng tiền này có ai giỏi hơn hắn.
Hắc Minh nhận lệnh nhưng chưa rời đi, anh li3m li3m môi định nói nhưng lại thôi.
-Nói.
Lâm Khải Trạch còn không nhìn thấu thuộc hạ của mình sao, mỗi khi có chuyện khó nói thì Hắc Minh luôn như vậy.
Hắc Minh đưa mắt nhìn thẳng Lâm Khải Trạch nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
-Lâm tổng, tôi nghi ngờ cô gái bí ẩn kia có thể là nhị thiếu phu nhân.
Luận về vóc dáng, giọng nói hay cách hành xử của cả hai người Hắc Minh nhìn kiểu nào cũng có nét tương đồng, hôm nay thấy thái độ của Châu Nhược Vũ với Vũ Khiết Đan, Hắc Minh càng chắc chắn hơn suy đoán của mình.
Lâm Khải Trạch không phải chưa từng nghĩ qua điều này nhưng hôm đó Nhược Vũ phải mổ dạ dày, dịch truyền nát hai tay, khuôn mặt tái mét như sắp đứt hơi thì lấy sức đâu mà tới Trương Thị, còn nữa Lâm Nhất Phàm luôn ở kế bên chăm sóc thì cô ấy không thể nào làm ra chuyện đó.
-Đừng kéo người vô tội ra làm bia đỡ đạn cho sự yếu kém của mình, Nhược Vũ không thể nào là cô gái đó.
Đi làm việc đi, còn nữa, sau này trước mặt tôi không được gọi cô ấy là nhị thiếu phu nhân rõ chưa.
-Dạ.
***********
Lâm Nhất Phàm đậu xe trước cửa lớn Lâm Thị, ngón tay hắn gõ gõ theo nhịp đợi người.
Nhược Vũ bỏ đồ dùng vào túi xách chuẩn bị tan làm nhưng xung quanh cô ai cũng đang cặm cụi làm việc, cái mông vừa nhấc lên đã lặng lẽ đặt xuống, không phải Lâm Nhất Phàm nói hôm nay không tăng ca sao?
Nhược Vũ đưa mắt nhìn quanh định nhắn tin cho Lâm Nhất Phàm thì quản lý Giang từ ngoài đi vào cười cười nói lớn.
-Nhược Vũ, giám đốc đang đợi em ở dưới kia, anh ấy nhờ chị nhắn với em, ăn cơm trễ sẽ không tốt cho dạ dày.
Xung quanh “ồ” lên một tiếng làm Nhược Vũ muốn độn thổ, cái đồ thần kinh đó nhắn tin cho cô là được rồi khoa trương như vậy làm gì, xấu hổ muốn chết.
Nhược Vũ gượng cười với mọi người rồi tan làm trước, cô không biết rằng có một ánh mắt phản chiếu qua lớp kính dày, phát ra tia điện đang găm thẳng vào người cô.
Lâm Nhất Phàm trông thấy cô đang thảnh thơi từ thang cuốn đi xuống, hắn đẩy cửa xe dựa vào sau lưng ghế nhìn cô với một ánh mắt đầy phán xét.
Nhược Vũ bước vào xe, câu đầu tiên là mắng hắn.
-Anh đang phát phim tình cảm miễn phí cho nhân viên xem à, cứ như là trẻ con.
-Cô em à, thiếu gia đây còn chưa thu phí việc em để nam thần như anh đây bỏ công ngồi đợi đâu, phàn nàn cái gì?
Lâm Nhất Phàm “hừ” một tiếng rồi khởi động xe, Nhược Vũ bĩu môi khinh bỉ, còn chưa tới nhà mẹ của cô đã bày đặt diễn