Giai Kỳ giận đến nóng mặt, cô ném cái gạt tàn trên bàn về phía Tô Tiểu Mạt, cũng may là anh ta tránh kịp nếu không có thể bị thương rồi.
-Anh ấy theo đuổi em nhiều năm như vậy, còn đưa em đi du lịch, anh ấy yêu em, anh đừng nói bậy.
Giai Kỳ như một kẻ điên gào thét không ngừng, cô không tin Lâm Nhất Phàm hết yêu mình, tất cả đều là Tô Tiểu Mạt tham tiền nói bậy.
Tô Tiểu Mạt đứng lên hất mạnh vai Giai Kỳ khiến cô ngã ra sofa rồi mắng.
-Em tỉnh táo lại đi, có người đàn ông nào để người phụ nữ của mình cho một thằng đàn ông khác chăm sóc hay không? Không khéo anh ta còn nghĩ là em phiền toái nữa đấy.
Giai Kỳ úp mặt lên sofa, nước mắt chảy ra ướt một mảng, đúng vậy, mỗi lần cô nói với hắn mình không khoẻ, Lâm Nhất Phàm đều trả tiền cho Tô Tiểu Mạt để anh tới chăm sóc cô, Châu Nhược Vũ đó có gì hơn cô chứ?
Giai Kỳ lau nước mắt bình tĩnh ngồi dậy, cô không thể để Lâm Nhất Phàm tuột khỏi tay, cô phải hành động.
-Tiểu Mạt, anh giúp em một chuyện có được không? Giúp em tìm cho Châu Nhược Vũ một thằng đàn ông trong động quỷ.
Tô Tiểu Mạt giật mình, anh ta chớp mắt hỏi lại cho kỹ.
-Em nói cái gì?
-Em muốn cho cô ta ngủ với thằng một đàn ông khác, càng xấu càng tốt, cho cô ta bị hϊếp đến đi không nổi, em muốn Nhất Phàm trực tiếp nhìn thấy cảnh này.
Nếu anh giúp em, tài khoản của anh sẽ có thêm 20.000 usd.
Mấy việc liên quan đến động quỷ Tô Tiểu Mạt là người giỏi hơn ai hết, tùy tiện chọn một thằng có của quý to bự làm cho mấy nàng mê mệt không khó nhưng người này là nhị thiếu phu nhân của Lâm gia, tuy hơi rén nhưng nếu Giai Kỳ một bước lên mây thì người anh thân thiết là anh đây cũng được hưởng lợi.
-Chốt kèo.
**********
Nhược Vũ vẫn yên ổn ở Lâm gia như thường ngày, sáng đến công ty, tối về bị Lâm Nhất Phàm hành một chập nhưng vẫn vì hắn sợ cô còn đau nên chưa làm gì ngoài chuyện sờ soạng lung tung.
Hôm nay là ngày 15 tháng 6, sinh nhật của cô, cũng là sinh nhật của Châu Nhược Vũ.
Nhược Vũ ra khỏi nhà từ sớm, lúc ấy Lâm Nhất Phàm còn đang yên giấc ở trên giường.
Cô một mình lái xe đến khu mộ của Lâm gia, mang theo trái cây và hoa, thêm một ít nhang vào trong bày trước ba ngôi mộ.
Nhược Vũ lấy trong túi vải ra một cái hộp nhỏ, trong này có một quyển nhật kí, một lá thư tất cả đều là của Châu Nhược Vũ.
Cô cặm cụi ngồi trước bia mộ của mình cắt một lọn tóc, cắt thêm móng tay bỏ vào trong một cái túi màu đỏ rồi đặt ngay ngắn vào trong hộp.
Nhược Vũ đốt nhang khấn trước bia mộ của ba mẹ mình.
-Ba mẹ, hôm nay Nhược Vũ của ba mẹ tròn 23 tuổi rồi, linh hồn con còn đang vất vưởng ở chốn trần gian nhiều ân nợ, thân xác con đang mang là của Châu Nhược Vũ, cô ấy bằng tuổi con, sinh cùng ngày cùng tháng năm với con, chẳng may linh hồn của cô ấy đã phiêu du ở cõi vĩnh hằng, ba mẹ có gặp hãy chở che cho cô ấy.
Nhược Vũ lạy ba lạy rồi di chuyển tới mộ của mình, mở ngăn đựng tro cốt bỏ hộp di vật của Châu Nhược Vũ vào trong.
-Cô chết chẳng ai hay nên không có cho mình một ngôi mộ tử tế, tôi đặt đồ của cô vào đây thay cho xác thân của cô, chúng ta sống không quen biết nhau, chết thì nằm chung mộ.
Châu Nhược Vũ, mong cô được yên nghỉ.
Món quà cô tặng cho anh bác sĩ gì đó tôi sẽ trao tặng anh ta giúp cho cô.
Nhược Vũ thu dọn đồ cúng, quét dọn sạch sẽ để không ai phát hiện rồi lên xe đi thẳng tới Lâm Thị.
Lâm Nhất Phàm thức giấc không thấy Nhược Vũ đâu, hắn cầm điện thoại lên gọi cho cô.
-Em đi đâu vậy?
-Tôi tới công ty rồi, anh là giám đốc mà không có kỹ cương gì hết, ngủ như heo vậy.
Lâm Nhất Phàm ôm điện thoại bật cười, cô hôm nay còn biết trêu cả hắn.
-Trưa nay anh đợi em ở đại sảnh, cùng anh đi tới một nơi.
Lâm Nhất Phàm xuống