Gã tài xế không trả lời cứ đâm đầu tập trung lái xe, Nhược Vũ siết chặt dây túi xách tim đập thình thịch, chắc chắn là có gì mờ ám rồi.
Nhược Vũ hồi hộp lấy điện thoại gọi cho Lâm Nhất Phàm, chuông bên kia vừa đổ thì…
“Rầm.”
Con hẻm quá nhỏ mà chiếc xe lại di chuyển với tốc độ nhanh, trùng hợp phía trước cũng có một chiếc ô tô đang chạy tới, hai chiếc xe va vào nhau tạo nên một tiếng động lớn.
Nhược Vũ mất thăng bằng đầu va vào đằng sau ghế lái rồi văng ra va mạnh vào cửa xe.
Đầu óc cô quay cuồng, máu trên đầu chảy dài xuống mặt, chiếc váy màu trắng cũng đã loang lổ máu.
Nhược Vũ đưa tay quờ quạng tìm điện thoại bị tuột khỏi tay cô lúc hai chiếc xe va chạm vào nhau, cô không mở được cửa xe chỉ biết trông chờ vào Lâm Nhất Phàm.
Bỗng cửa xe đột ngột mở ra, tên tài xế đầu cũng đầm đìa máu lôi Nhược Vũ ra ngoài, cô giằng tay chống cự hắn liền tát cho cô một cú trời giáng muốn lệch cả mặt, rồi bế thốc cô chạy đi.
Lâm Nhất Phàm ngồi ở sân thượng nhà hàng Victoria, hắn bao trọn cả tầng 5 của tòa nhà này để cùng cô đón sinh nhật.
Bánh kem đã được mang ra, pháo hoa đã được chuẩn bị sẵn nhưng bây giờ đã hơn 19 giờ 30 phút Nhược Vũ vẫn chưa đến.
Lâm Nhất Phàm sốt ruột lấy điện thoại gọi cho Từ Khôn thì có cuộc gọi đến, là Nhược Vũ, hắn nhanh chóng nhấn nút trả lời nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút…tút.” Lâm Nhất Phàm gọi lại mấy lần nhưng không có ai bắt máy.
Nghi có chuyện chẳng lành, Lâm Nhất Phàm gọi cho Từ Khôn.
-Cậu và Nhược Vũ đang ở đâu?
-Giám đốc, xin lỗi anh xe của tôi bị hư giữa đường nên đang gọi người tới sửa, tôi có kêu người tới đoán nhị thiếu phu nhân rồi, cô ấy vẫn chưa đến đó sao?
Bàn tay Lâm Nhất Phàm vô thức run lên, không có chuyện gì xảy ra đó chứ?
-Cậu liên lạc với tài xế kia ngay cho tôi.
Lâm Nhất Phàm tắt máy gọi lại cho Nhược Vũ nhưng cũng không nghe tiếng trả lời, hắn gấp gáp mặc lại áo khoác rồi chạy đi lấy xe.
Dựa theo vị trí trên điện thoại của Nhược Vũ, Lâm Nhất Phàm lái xe đi tìm, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, con ngươi đen co rút lại nhìn vụ tai nạn ở đằng trước.
Lâm Nhất Phàm xuống xe kiểm tra chiếc ô tô ở phía trước, bên trong không có ai nhưng dưới gầm xe có túi xách của Nhược Vũ.
Trên cửa kính còn có vết máu, túi xách của Nhược Vũ ở đây, có lẽ cô ấy đã ngồi ở đây.
Hơi thở của Lâm Nhất Phàm trở nên nặng nề, hắn lấy điện thoại gọi cho cô lần nữa.
“Tiếng nhạc.”
Tai trái nghe tiếng chuông chờ nhạt nhẽo, tai phải nghe được tiếng nhạc chuông của Nhược Vũ ở đâu đây.
Lâm Nhất Phàm đờ đẫn tìm trong xe, chiếc điện thoại màu hồng của Nhược Vũ nằm lăn lóc ở dưới gầm.
Hai tay hắn run lên điếng hết cả người, đến cả việc thở còn thấy khó khăn.
Chiếc xe đằng trước vẫn còn người ngồi bên trong, anh ta thấy Lâm Nhất Phàm thì ôm đầu máu chạy tới.
-Anh có quen biết chủ của chiếc xe này không, nếu có thì gọi anh ta quay lại đây đền tiền thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó.
Lâm Nhất Phàm kéo cổ áo người đàn ông gằn giọng hỏi.
-Người ở trên xe đâu rồi?
Người đàn ông kia hoảng hồn xanh mặt lắp bắp trả lời.
-Đi…đi rồi, hai…hai vợ chồng anh ta…trốn rồi.
-Cô ấy là vợ của tôi.
Lâm Nhất Phàm trợn mắt quát vào mặt anh ta, hắn nghiến chặt răng, đôi mắt như chim ưng quét xung quanh một lượt.
Ba chiếc xe đang kẹt ở đây không có cách nào vượt lên trước được, Lâm Nhất Phàm bỏ xe lại chạy ra đằng trước kết nối liên lạc với Từ Khôn, để Từ Khôn đón mình.
Trước mặt là hàng loạt nhà hàng khách sạn, lúc này không biết cô có đang gặp nguy hiểm hay không, đầu óc Lâm Nhất Phàm rối bời, tâm như bị nung trong lửa đỏ.
Từ Khôn có mặt ngay lập tức, nghe Lâm Nhất Phàm gọi trái tim anh cũng như đang đi trên dây, lần này nhị thiếu phu nhân mà xảy ra chuyện gì thì quan tài đợi anh.
-Giám đốc bây giờ chúng ta đi đâu?
-Tìm những khách sạn, nhà nghỉ gần đây.
-Dạ.
Lâm Nhất Phàm lấy điện thoại gọi