Nhược Vũ rủ mi nhìn xuống đôi chân đang chạm sàn nhà lạnh lẽo của mình, lạnh như chính trái tim của cô vậy.
Lâm Nhất Phàm nói đúng, cô rất tham lam, cô vừa muốn trả thù vừa muốn được bên cạnh người đàn ông đứng trước mặt mình nhưng khi ông trời cho cô sống lại lần nữa đã không nói với cô rằng, giữa hai con đường cô chỉ có thể chọn một hướng để đi.
Nhược Vũ cong môi cười, khoé môi hoà với màn đêm tĩnh mịch, cay đắng có, tự giễu có.
Từ lúc nào giữa cô và anh lại có nhiều khúc mắc đến như vậy và từ lúc nào lời nói của cô chẳng còn đáng tin nữa?
Nhược Vũ bấu chặt ga giường đến nhăn nheo, bờ môi nhỏ khẽ cất lên.
-Lời em nói đều là thật, tin hay không tự anh quyết định.
Lâm Nhất Phàm nghe ngực trái nặng trĩu, hệt như có tảng đá vô hình ngăn hắn chạm vào cô.
Muốn tiến thêm một bước ngăn sự giày vò kia lại nhưng đôi chân không nghe lời cứ lẳng lặng đứng nhìn cô.
Vì sao vậy? Vì yêu nhiều quá nên không có cách nào thừa nhận đối với cô mình không phải là duy nhất.
Lâm Nhất Phàm bất động một hồi mới quyết định bước tới giường ngồi xuống, khoảng cách cả hai người chừng một sải tay, hắn không nhìn cô, hai tay chống ra sau thở dài rồi lên tiếng.
-Nhược Vũ, không phải anh không tin em nhưng mọi chuyện xảy ra khiến anh chơi vơi trong chính tình cảm của mình, rất nhiều lần anh nói muốn tính chuyện lâu dài cùng em nhưng em đều yên lặng.
Anh tự hỏi mình có ép buộc em không? Anh xin lỗi…nếu em muốn anh tin em hay là chúng ta dọn ra ở riêng đi, em cũng đừng tới công ty làm việc nữa.
Chỉ là xin em đừng bước tới bên cạnh Lâm Khải Trạch nữa, hắn là anh trai của anh, cũng không thể cả đời không nhìn mặt, anh có thể ôm em đến tận cùng trời cuối đất nhưng không thể đưa tay bóp lấy trái tim em.
Nếu em từ chối anh mà bước đến bên cạnh Lâm Khải Trạch thì người đời sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì, họ sẽ mạt sát em ra sao.
Lâm Nhất Phàm sợ mất cô, sợ mất một người mà vất vả lắm mới nhận ra là mình yêu đến nhường nào, cô không gạt hắn cũng được, gạt cũng được, hắn có thể bỏ qua hết, chỉ mong rằng cô gật đầu cùng hắn làm lại mà thôi.
Nhược Vũ ngẩng mặt nhìn Lâm Nhất Phàm, anh như một cơn gió, lúc mát mẻ lúc lạnh lẽo như băng.
Một cơn gió nhưng có thể sưởi ấm trái tim của cô, biết làm sao được, cô yêu anh mất rồi, cô tự hỏi anh dành cho mình bao nhiêu máu chảy trong tim để có thể tha thứ cho một người vợ nɠɵạı ŧìиɦ như cô, từ đầu đến cuối đều dùng giọng điệu trầm ấm đó để nói chuyện với cô.
Anh lừa cô, lừa từ những ngày đầu, cô nghĩ rằng anh là một người cộc cằn thô lỗ, bây giờ anh hiện nguyên hình rồi, người đàn ông như anh là niềm ao ước của bao cô gái trên đời nhưng rất tiếc em lại không có phước phần đó.
Nhược Vũ nhìn mình trong mặt gương từ bàn trang điểm ở đằng xa, cố ngăn thanh quản run run của mình để nói với anh những lời bình thản nhất.
-Nhất Phàm à, chẳng lẽ anh bắt em sống mãi trong cái lồng kính mà anh dày công đặt sẵn hay sao, nếu em là một người phụ nữ lăng loàn trắc nết thì dù anh có nhốt em vào mấy lớp kính dày đi chăng nữa em cũng tìm cách để thoát ra mà thôi.
-Anh có thể nuôi em cả đời, cả mấy kiếp nữa cũng được.
Chúng ta sẽ sống một cuộc sống chỉ có riêng chúng ta thôi có được không?
Lâm Nhất Phàm xoay người nắm chặt bàn tay Nhược Vũ nói như van xin, hắn tin rằng chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, đợi mọi chuyện nguôi ngoai rồi thì cả hai sẽ lại như lúc trước.
Mỗi ngày cãi nhau vài chuyện không đâu, tối về lại ôm nhau ngủ, cô thích gì, muốn gì hắn đều có thể đáp ứng, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn mà thôi.
Nhược Vũ nhìn Lâm Nhất Phàm thật lâu, thật lâu, nhìn sự thống khổ tồn tại trong đáy mắt ấy, việc gì phải lụy như vậy, việc gì anh phải bỏ qua sự cao ngạo của