Xế chiều, chiếc quạt cũ kỹ trong lớp mẫu giáo cọt kẹt kêu những tiếng két két nặng nhọc.
Trước cửa phòng học, các bạn nhỏ lon ton sà vào lòng ba mẹ, vui vẻ ra về.
Trong lớp số lượng các em nhỏ càng ngày càng ít đi, nhưng Lục Chúc Chúc có vẻ chẳng hề sốt ruột, cô nhóc vẫn điềm nhiên cầm bút màu nước khoan thai vẽ những đóa hồng vàng lên giấy.
Nhóc ngồi cùng bàn - Tưởng Thanh Lâm vụng trộm lấy mấy tấm hình các idol mới lén mua ra, cẩn thận dán từng tờ lên bìa sách.
“Chúc Mập, cho cậu nè.” Cô nhóc nhích lại gần, dán một tấm hình nam thần đẹp trai nào đó lên vở kẻ ô tập viết chữ (1) của Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc tò mò nhìn hình dán, ngu ngơ hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Idol của lòng tớ đấy, tên là Lục Hoài Nhu.”
“Lục Hoài Nhu là ai?”
“Là một oppa vô cùng đẹp trai, ca hát nhảy múa không gì không đỉnh, còn diễn rất nhiều phim cổ trang nổi tiếng chiếu trên tivi nữa.” Tưởng Thanh Lâm thao thao bất tuyệt nói, như thể nằm lòng tất tần tật tiểu sử của Lục Hoài Nhu, “Mẹ tớ nói từ hồi bé xíu đã xem phim của anh ấy mà lớn lên. Đến giờ vẫn siêu cuồng anh ấy.”
“Mẹ cậu xem phim của anh ta từ bé xíu?” Lục Chúc Chúc giơ bàn tay mũm mĩm ra đếm, “Vậy bây giờ chẳng phải tuổi anh ta còn lớn hơn mẹ cậu à? Thế thì làm sao gọi là anh được, phải gọi là ông chứ?”
Tương Thanh Lâm biết Lục Chúc Chúc tính toán như thần, là học sinh giỏi bộ môn hack não này, khẽ bĩu môi, chỉ lên hình dán đáp: “Tuổi tác không quan trọng! Chủ yếu là cậu nhìn cái nhan sắc đi vào lòng người này đi, có chỗ nào giống một ông chú, rõ ràng là một anh chàng đẹp trai, trẻ trung.”
Lục Chúc Chúc chớp chớp mắt, liếc nhìn người đàn ông trên hình, quả thực đúng là vô cùng điển trai, mang dáng dấp một thiếu niên độ tuổi đôi mươi, so với ông bố hot boy nhà mình thì… anh tuấn hơn rất nhiều!
Cô nhóc Tưởng Thanh Lâm hào phóng nói: “Được rồi, tớ đã tặng idol của tớ cho cậu rồi thì sau này Lục Hoài Nhu cũng là anh cậu!”
“Hở, thần tượng của mình là Einstein …”
“Cái lão già đầu to ấy thì có gì hay để thần tượng!”
“Bởi vì ông ấy là một nhà toán học, vật lý học, nhà nghiên cứu lỗi lạc, vĩ đại, thuyết tương đối của ông ấy…”
Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ xinh đẹp đã đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay với Tưởng Thanh Lâm.
“Thôi không thèm nói chuyện với cậu nữa, mẹ tớ đến đón tớ rồi.”
“Bye bye, mai gặp lại nhé.”
Sau khi Tưởng Thanh Lâm rời đi, Lục Chúc Chúc thử gỡ hình dán trên vở ra, nhưng mà loại vở này dùng giấy quá mỏng, rất dễ bị rách.
Lục Chúc Chúc thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là để “Idol” Lục gì đó nằm chềnh ềnh trên vở của cô nhóc, gần sát với hình của Einstein.
Ngoài cửa, cô Trần - chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn nửa giờ kể từ lúc tan học.
Ba mẹ của Lục Chúc Chúc vẫn chưa đến đón bé.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh cô nhóc, tươi cười hỏi, “Lục Chúc Chúc, hôm nay là ba hay mẹ đến đón con vậy?”
Lục Chúc Chúc bỏ bút màu xuống, nhìn cô giáo, nhỏ nhẹ đáp: “Dạ, con cũng không biết nữa.”
Cô Trần lại hỏi: “Thế hiện tại ba mẹ con đang làm gì vậy?”
“Ba hay livestream kêu gọi mọi người nhanh nhanh mua hàng số lượng có hạn, còn mẹ thì nhảy nhót, bắn tim cảm ơn máy bay với tàu không gian trên màn hình.(2)”
Cô Trần nghe cô bé nói chuyện không đầu không đuôi, sau một hồi ngẫm nghĩ mới bừng tỉnh: “A ra là thế. Ba mẹ của Chúc Chúc là nhân viên bán hàng online đúng không?”
“Cô ơi, nhân viên bán hàng online là gì thế ạ?” Cô nhóc hai mắt tròn xoe quay sang bên cạnh tò mò hỏi.
“Tớ biết đấy! Nhân viên bán hàng online là những kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ biết ở nhà dán mắt vào máy tính! Mẹ tớ còn nói, đám ấy toàn phường lừa đảo, anh họ tớ từng bị gạt mất mấy vạn rồi đó!”
Lời nói của cô nhóc kia khiến tất cả các bạn nhỏ xung quanh bắt đầu chụm đầu xì xào bàn tán.
Cô giáo Trần lập tức lên tiếng giải thích: “Bán hàng online cũng là một công việc bình thường, chỉ là phương thức làm việc không giống bán hàng truyền thống mà thôi. Nhưng cũng là lao động chân chính, chúng ta không nên kì thị.”
Các bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Cô Trần nhìn Lục Chúc Chúc, phát hiện cô nhóc này đang cảm kích mỉm cười với mình.
Đứa nhỏ này năm nay còn chưa tới 6 tuổi, bện tóc hai bên, gương mặt sáng sủa, thông minh, hai má mũm mĩm, trắng nõn, toát lên sự ngây thơ, lại thêm đôi lúm đồng tiền lúc cười lên cực kỳ ngọt ngào, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô Trần vừa mới tốt nghiệp đại học, mỗi lần nhìn Lục Chúc Chúc, lại trào dâng cảm giác mãnh liệt muốn tìm đối tượng sớm sinh một cô công chúa kháu khỉnh, khả ái.
Nhất định phải sinh được một đứa bé đáng yêu như Lục Chúc Chúc!
Thời kỳ này là giai đoạn đáng yêu nhất của các bé gái, nếu cô có một tiên nữ bảo bối khả ái, dễ thương như thế này, chắc chắn sẽ cưng chiều hết mực, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan … Thế mà ba mẹ cô nhóc đến giờ này còn chưa đến đón con, đúng là đau lòng chết mất!
Đang nói chuyện, lại có vài bạn học được ba mẹ đón về, cô Trần đi ra ngoài phòng học gọi điện cho ba của Lục Chúc Chúc.
Ba của cô bé là nhân viên bán hàng online, đang livestream chèo kéo khách, bận đến mức không thể nghe điện thoại, chỉ buông một câu hờ hững là thư ký đang trên đường đến đón.
Cô Trần tắt đèn trong phòng học, nói với Lục Chúc Chúc, “Chúc Chúc, ba con nói nhờ một chú qua đón con, chúng ta đi ra cổng trường cùng đợi nhé.”
“Vâng ạ.”
Lục Chúc Chúc nhặt balo in hình Doraemon của mình lên, nắm tay cô giáo đi ra ngoài.
“Lục Chúc Chúc thật tội nghiệp, không có ba mẹ đến đón!”
Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy bạn học Ninh Dung Nhi đang nắm tay mẹ, đứng bên cạnh chiếc Mercedes màu tối, lè lưỡi trêu chọc cô bé.
Đứa nhóc vừa rồi phát biểu câu “nhân viên bán hàng là một phường lừa đảo” cũng chính là Ninh Dung Nhi.
“Ba mẹ chẳng thèm đến đón! Đúng là đáng thương quá đi mất. Ôi Lục Chúc Chúc tội nghiệp thật!”
Lục Chúc Chúc không hờn không giận, thản nhiên đáp lại: “Cậu cũng rất đáng thương.”
“Tớ có gì mà đáng thương?”
“Con công trên vai cậu bị rụng hết lông rồi, trụi lủi luôn, tội nghiệp quá.”
“Cậu nói bậy nói bạ cái gì thế!”
“Tớ không nói bậy!” Lục Chúc Chúc chân thành lên tiếng: “Ninh Dung Nhi à cậu phải cẩn thận một chút. Nếu chim công không vui vẻ, khỏe mạnh cậu sẽ gặp xui xẻo đấy.”
“Đồ kỳ quặc toàn nói mấy thứ vớ vẩn không hiểu nổi!” Ninh Dung kiêu ngạo xoay người, không thèm để ý đến Lục Chúc Chúc nữa.
Lục Chúc Chúc nhún vai, cũng chẳng thèm so đo với cô nhóc đỏng đảnh kia.
Từ bé Chúc Chúc đã khác biệt so với các bạn cùng tuổi, thế giới quan trong mắt cô nhóc là bức tranh đa chiều muôn màu muôn vẻ của vô vàn sinh vật, vì vậy cô nhóc có thể nhìn ra thuộc tính động vật đằng sau mỗi con người.
Tỷ như Ninh Dung Nhi, đậu trên bả vai của cô nhóc là một con công vênh váo, cho nên bình thường trong lớp Ninh Dung Nhi luôn nói chuyện hống hách, cử xư kiêu căng, khinh mạn bạn học.
Con công này chính là động vật thể hiện tích cách của Ninh Dung Nhi.
Còn loại vật đại diện cho cô Trần là cú mèo hòa ái, dễ gần, vì vậy tính cách cô luôn rất kiên nhẫn, bao dung, luôn che chở, nhẫn lại, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng với tất cả mọi người.
Thuộc tính của mỗi loài động vật sẽ quyết định tính cách và cách hành xử của mỗi người mà nó đại diện.
Tương tự, trạng thái thuộc tính của các động vật này có liên quan trực tiếp, qua lại đến nhân phẩm, tính tình cũng như vận hạn của họ.
Ví dụ như Ninh Dung Nhi ở trong lớp vô cùng ngạo mạn, hống hách, vì gia đình giàu có, nên cô nhóc này luôn cảm thấy bản thân thượng đẳng hơn người khác, thường xuyên cư xử quá đáng với các bạn học. Dần già, Lục Chúc Chúc quan sát thấy con công trên vai bạn ấy bắt đầu rụng lông, ủ rũ, không có sức sống.
Điều này chứng tỏ, cô bé sắp gặp chuyện xấu.
Ninh Dung Nhi không mảy may nhận ra vận rủi sắp đến của mình, cho nên hậm hực lẩm bẩm: “Hừ, mình có gì mà đáng thương, mình có nhà có xe! Lục Chúc Chúc mới là đứa đáng thương, đồ không có ba mẹ, đồ không ai cần, thứ bỏ đi chẳng ai thương yêu…”
Nhưng lời còn chưa dứt thì một tiếng “Bang” lớn vang lên, chiếc xe phía sau mất tay lái đâm thẳng vào chiếc Mercedes của nhà Ninh Dung Nhi, khiến đuôi xe méo mó, biến dạng một góc lớn.
Mẹ của Ninh Dung Nhi hét ầm lên: “Không có mắt à! Lái xe kiểu gì thế! Anh đâm hỏng xe tôi rồi, cái xe này giá tận 80 vạn lận đó! Anh bồi thường nổi không!”
Ninh Dung Nhi nhìn xe nhà mình bị tông lõm một góc sâu hóm, mặc dù cô nhóc không biết 80 vạn là bao nhiêu nhưng vẫn tức giận đến giậm chân, quay đầu lườm Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc dang hai tay ra, vô tội nhún vai một cái.
“Mẹ! Tất cả là tại Lục Chúc Chúc! Con bé đó đã nguyền rủa nhà chúng tay đấy! Nhất định là như thế!” Ninh Dung Nhi nóng nảy hét lên: “Con bé đó vừa mới nguyền rủa chúng ta! Lục Chúc Chúc là kẻ xấu, đồ phù thủy!”
Cô Trần tức giận nói: “Ninh Dung Nhi! Trẻ con thì không được nói những lời mê tín dị đoan, cũng không được đổ lỗi cho bạn học như thế!”
Mẹ của Ninh Dung Nhi dĩ nhiên là vô cùng tôn trọng cô giáo, vội vàng kéo tay Ninh Dung Nhi đi xin lỗi Lục Chúc Chúc.
Ninh Dung Nhi vừa khóc vừa nhìn về phía Lục Chúc Chúc nói xin lỗi.
“Không sao đâu.” Lục Chúc Chúc không so đo, bình thản đáp.
….
Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen đi tới, dừng trước cổng trường.
Chú trợ lý nhanh chóng bước xuống xe, vội vàng bước đến: “Xin lỗi cô giáo, hôm nay ông chủ tôi nhận một đơn hàng lớn nên bận quá, trên đường lại bị kẹt xe nên tới trễ.”
Cô Trần có chút bất mãn trong lòng, hơi nghiêm mặt đáp: “Nhờ anh chuyển lời đến ông chủ của anh: Người lớn bận đến mấy cũng nên đặt các con lên hàng đầu, đây là trách nhiệm của người làm cha mẹ, không thể dùng lý do này, lý do khác để đùn đẩy như thế được.”
Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc thấy cô Trần nghiêm túc như vậy, ngày thường cho dù các bạn học làm bài sai thì cô Trần cũng không tức giận đến thế.
Cô bé thấy con cú già trên