Lục Hoài Nhu bắt được Lục Chúc Chúc, không nương tay gõ mấy cái vào trán bé.
Lục Chúc Chúc bằng một nỗ lực phi thường tránh thoát khỏi nanh vuốt của ông nội, sau đó nhanh như cắt chuồn ra khỏi phòng bệnh, chạy mất dạng.
Cũng may hiện tại Lục Hoài Nhu đi đứng không tiện, không cách nào đuổi kịp tiểu quỷ kia.
Buổi tối, Lục Tùy Ý gọi điện thoại cho Lục Chúc Chúc, hỏi thăm tình hình Lục Hoài Nhu.
Lục Chúc Chúc đứng cạnh cửa sổ sát đất của hành lang bệnh viện, hồi tưởng lại những lời vừa rồi của bác sĩ, đúng sự thật nói: “Ông nội không sao, chỉ có điều thời gian này cần ở nhà tĩnh dưỡng, tạm thời không thể đi làm được.”
“Vậy ba an tâm rồi, hai ngày nữa là ba kết thúc chuyến công tác, sau đó sẽ nhanh chóng về đón con.”
“A.” Lục Chúc Chúc kinh ngạc: “Ba sắp về rồi ạ?”
“Đúng thế, chân ông nội bị thương, không tiện chăm sóc con, nếu con ở chỗ ông nội sẽ quấy rầy ông nghỉ ngơi.”
Lục Chúc Chúc khẳng khái đáp: “Ba, sao ba có thể như thế được?”
Lục Tùy Ý: ???
“Ba thế nào?”
“Ông nội bị thương, ba liền đưa con đi, hành động này quá vong ân phụ nghĩa rồi.”
“Vong ân phụ nghĩa?” Lục Tùy Ý như thể không nắm bắt được trọng điểm nhắc lại: “Con dùng thành ngữ càng ngày càng thuần thục, lưu loát đấy. Đúng là học tập có tiến bộ.”
“Con không đi đâu cả. Con muốn ở lại chăm sóc ông!”
“Con chỉ là một đứa bé, ngay cả bản thân mình còn không chăm nổi, sao có thể chiếu cố ông nội được.”
Lục Chúc Chúc tức giận thở phì phò nói: “Ai bảo vậy? Con có thể chăm sóc ông nội!”
“Được rồi, Chúc Chúc nghe lời nào.” Lục Tùy Ý không để lời trẻ con vào tai, coi như không quan trọng: “Ngày kia ba sẽ bay chuyến sớm nhất về, chiều là có thể đến nhà ông đón con, con thu xếp đồ đạc đi nhé.”
Lục Chúc Chúc thực sự tức giận, chẳng lẽ người lớn ai cũng tùy hứng, vô tâm như thế sao? Lúc muốn vứt cô bé thì thẳng tay thảy cho người khác, khi muốn đón về thì cũng tự ý không hỏi ý kiến ai cứ thế làm theo ý mình? Thậm chí ba còn chẳng hề hỏi qua mong muốn của cô bé.
Lục Chúc Chúc nhớ đến Cảnh Tự, nếu là anh ấy, lúc này anh ấy sẽ hành động như thế nào?
Cô bé nghĩ ngợi một lát, sau đó nghiêm túc nói với Lục Tùy Ý trong điện thoại: “Ba, mai con sẽ đem hình của ba đưa cho cô chú phòng bảo an, nói với họ ba là anti fan của ông nội, nếu ba mon men đến gần khu nhà, lập tức sẽ bị đuổi đi hoặc nghiêm trọng hơn là đưa lên đồn cảnh sát.”
“Hả? Nha đầu xấu xa.”
“Con cúp máy đây! Ba đúng là vong ân phụ nghĩa.”
Lục Chúc Chúc tức giận cúp máy xong, quay đầu nhìn thấy một chị gái xinh đẹp tóc dài đến eo, mỉm cười với cô nhóc.
Chị gái kia đeo khẩu trang kín mít, dáng người cao gầy mảnh mai, ước cao hơn 1m75, khóe mắt cong cong, khi cười lên rộ lên giống như ánh trăng trong vắt.
“Thật là một cô bé con có thủ đoạn.”
Chị gái xinh đẹp ôm cánh tay, đôi con người xinh đẹp đánh giá Chúc Chúc một lượt, dường như đã nghe thấy hết tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Chị tìm ai ạ?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi.
Chị gái kia ôm một bó hoa hướng dương lớn, nói: “Nghe nói tên tiểu thử Lục Hoài Nhu quay phim bị ngã, tôi đến xem tên nhóc đó đã ngã gãy chân chưa.”
Chị gái này thế mà lại kêu ông nội bé là “tên tiểu tử”, Lục Chúc Chúc cảm thấy có chút mạo phạm, nhưng chị gái đối diện khí chất ngút trời, cô bé lại không rõ thân phận của người này.
“Chị là bạn bè của anh* Lục Hoài Nhu ạ?”
*vì muốn bảo vệ ông nội trước fans nên Chúc Chúc sẽ gọi Lục Hoài Nhu là anh trước mặt người ngoài.
Cô gái kia xoa xoa đầu Chúc Chúc, mỉm cười đáp: “Không phải bạn thì không được vào thăm sao?”
“Không phải bạn bè thì là fan hâm mộ đến tìm, fan không thể vào!” Lục Chúc Chúc ngăn ở trước cửa, kiên định nói: “Lục Hoài Nhu cần tĩnh dưỡng, không thể để người khác vào quấy rầy! Mời chị về cho.”
“Tiểu quỷ, chị đây đùa nhóc thôi, chị là người nhà tên ngốc đó, để chị vào thăm hắn ta một chút được không?”
Lục Chúc Chúc nghi ngờ nhìn chị gái trước mặt: “Chị đeo khẩu trang kín mít thế làm sao em biết được, chị tháo khẩu trang ra để em xem xem.”
“Nhóc con này đúng là khó chơi, chắc không ít lần làm ba nhóc khốn khổ rồi.” Cô gái kỳ lạ tháo khẩu trang xuống, xích lại gần Chúc Chúc, mỉm cười tinh quái nói: “Nào nhìn kỹ đi, con nói xem chị đây là thế nào với thằng nhóc Lục Hoài Nhu?”’
Lục Chúc Chúc nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, suýt chút nữa quên cả thở, thật là một chị gái xinh đẹp tuyệt trần! Nói chị ấy là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm cũng không quá.
Mà dung nhan kiều diễm kia có đến tám phần tương tự Lục Hoài Nhu, chỉ thiếu đi chút khí thế oai hùng, ngang tàng, nhưng nhiều hơn mấy phần ôn nhu, uyển chuyển.
“Rõ chưa?”
Lục Chúc Chúc ngốc nghếch gật đầu: “Chị là ...ông em…”
“Đúng rồi.”
Lục Chúc Chúc che ngực, hoảng sợ nói: “Chị là con gái riêng của ông em! Là… cô của em?”
Lục Tuyết Lăng: ???
Trong đầu đứa nhóc này chứa cái suy nghĩ quỷ quái gì vậy?
Lục Tuyết Lăng ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích: “Bạn nhỏ, nói đúng ra, ba ba của con phải gọi tôi là cô, còn con phải gọi tôi là bà họ.”
“Bà họ?... Bà họ!!!!”
Lục Chúc Chúc choáng váng.
Bà họ này đúng là nữ thần sắc đẹp nha.
Giọng nói biếng nhác của Lục Hoài Nhu từ trong phòng bệnh truyền ra: “Chị, đừng đùa cợt con bé nhà em nữa. Nhóc con đó là chúa khóc nhè, coi chừng con bé lau hết nước mắt nước mũi lên người chị đó.”
“Tôi làm sao mà chọc nhóc tì này khóc? Cô bé con đáng yêu như cục bột nhỏ thế này, ai nỡ trêu chọc cho được.”
Lục Tuyết Lăng dắt Chúc Chúc vào phòng bệnh, đóng cửa lại, xông đến trước mặt Lục Hoài Nhu nói: “Bà đây chỉ đam mê chọc cậu khóc thôi.”
“A.”
Lục Tuyết Lăng đi đến bên giường Lục Hoài Nhu, cười nói: “Lục Hoài Nhu, không nghĩ đến cậu cũng có ngày hôm nay. Cũng đúng thôi, tên hống hách suốt ngày đi đạp bay người khác giờ gặp báo ứng. Ông trời đúng là có mắt.”
“Đừng nóng vội, bác sĩ đã nói rồi, hai ngày nữa ông đây có thể hoàn toàn hồi phục.”
“Hai ngày nữa là hồi phục đúng không.” Lục Tuyết Lăng đi qua, dùng sức vỗ mạnh vào đùi phải của anh: “Nào, để chị gái của cậu nhìn xem, đứa em trai bảo bối nhà chúng ta bị thương ra làm sao nào?”
Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết: “Lục Tuyết Lăng, tôi giết bà.”
Lục Tuyết Lăng: “Nói chuyện tử tế, trẻ con vẫn còn ở đây đó, chém chém giết giết, đúng là một thằng nhóc thô lỗ.”
Trán Lục Hoài Nhu lấm tấm mồ hôi, tức giận đến đỏ mặt.
Lục Chúc Chúc đã gặp nhiều người quen của ông nội, ai cũng đối với ông tôn kính có thừa, cho đến tận bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng bị thiệt mà không làm được gì này của ông.
Bà họ Cherlyn của cô nhóc đúng là lợi hại.
Sự chú ý của Lục Tuyết Lăng hoàn toàn rơi xuống cô cháu gái nhỏ, cô cười nói: “Không ngờ thằng nhóc ngốc nghếch, ương bướng Lục Tùy Ý có thế sinh ra một cô bé con xinh xắn, khả ái thế này.”
Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Đó người ta gọi là kế thừa từ thế hệ trước, chủ yếu là được di truyền tinh hoa từ ông nội nó.”
“Công nhận con bé càng nhìn càng giống bà họ nó là chị cậu, tức là tôi.” Lục Tuyết Lăng xoa xoa đôi má bầu bĩnh, trắng nõn của Chúc Chúc, ôn hòa nói: “Tiểu Chúc Chúc, về sau con chính là cháu gái ruột của bà, được không?”
“Bà họ nhìn trẻ như chị gái vậy, còn trẻ trung hơn cả ông nội nữa.”
“Nhóc con miệng ngọt như bôi mật. Nhưng bà thích.”
“Hì hì.”
Lục Tuyết Lăng ôm Chúc Chúc, yêu thích không nỡ buông tay: “Trong khoảng thời gian này đều là cậu chăm sóc con bé à?”
“Không thì ai?” Lục Hoài Nhu giận lẫy nói: “Người cũng đã đưa tới tận cửa rồi, chẳng lẽ đem quẳng ra ngoài tự sinh tự diệt.”
“Kỳ lạ thật, với tính tình cậu, nghe thế nào cũng thấy khó tin.”
Lục Hoài Nhu vuốt vuốt sống mũi không nói gì.
“Thời gian vừa rồi, chị tham gia liveshow kia, bị cách ly hoàn toàn với bên ngoài để chuyên tâm huấn luyện thí sinh, chương trình này ngay cả mentor cũng không thể ra ngoài trừ khi kết thúc quay. Vừa hoàn tất chương trình, chị lập tức đến xem Chúc Chúc.” Cô chọc chọc cái trán nhỏ của Chúc Chúc, trêu chọc nói: “Thuận tiện đến thăm cậu.”
“Tùy tiện! Ai cần chị đến thăm.”
Lục Tuyết