Nam minh tinh kia bị một tiếng “ba ba” của Lục Chúc Chúc dọa đến hồn phi phách tán, đỏ mặt, cuống cuồng nhìn về phía người quản lý lên tiếng thanh minh hồi lâu người kia mới miễn cưỡng tin lời anh ta.
Bạn nhỏ Lục Chuc Chúc bị tay quản lý kia giao lại cho nhân viên công tác của Tinh Quang đại thưởng.
Mấy người mặc trang phục nhân viên công tác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi lại nhìn đứa bé trước mặt, chẳng ai nhận ra cô nhóc này.
Hỏi thăm cô nhóc, cũng vô ích bởi vì Lục Chúc Chúc nhất quyết không chịu đề cập đến Lục Hoài Nhu nửa chữ.
Lễ trao giải Tinh Quang đại thưởng là đêm hội quan trọng cỡ nào, sao có thể để một đứa nhóc không rõ gốc gác đi lại lung tung được, cho nên bọn họ đưa bé ra khỏi tòa nhà, tiện tay thả cô nhóc ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, phòng ngừa rước họa vào thân.
Nếu là một đứa trẻ khác, đêm khuya thanh vắng bị người ta vứt ra đường hẳn sẽ vô cùng sợ hãi, tủi thân, chân tay luống cuống, thậm chí gào khóc òm sòm.
Nhưng mà Lục Chúc Chúc đã quen với tình huống này.
Khi còn nhỏ, bé thường xuyên bị ba ba ngốc nhà mình quên ở siêu thị, thậm chí có lần còn quên cô bé ở rạp chiếu phim, lần khác thì ở nhà hát thiếu nhi, đến tận khi người ta đóng cửa, mới nhớ ra con gái, vội vàng đi tìm.
Nếu lấy mặt bằng chung là những người ba người mẹ bình thường ra làm mốc thì hiển nhiên ba ba Lục Tùy Ý rõ ràng còn lâu mới hợp cách.
Lục Chúc Chúc khẽ thở dài, ngồi xổm cạnh góc tường cao ốc, ngước nhìn bầu trời đầy sao trên cao, trong lòng thoáng phiền muộn.
…
Cảnh Tự đang ngồi trong phòng giải mấy đề olympic toán dành cho học sinh tiểu học.
Anh trai cậu, Cảnh Triết đã gõ cửa hai lần, hỏi cậu có muốn cùng ăn bánh su kem mẹ vừa làm không, nhưng bị cậu nhóc thằng thừng cự tuyệt.
So với người anh hoạt bát, ham náo nhiệt của mình, Cảnh Tự yêu thích yên tĩnh hơn, thích một mình vùi đầu trong đống đề toán hóc búa, phức tạp.
Thế nhưng không biết vì lý do gì, đêm nay cậu không tài nào tập trung nổi.
Cậu nghiêng đầu, quan sát nụ hồng vàng trên vai, đóa hoa nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, vẫn như cũ e ấp giấu mình sau lớp đài hoa xanh ngắt, ương bướng chưa chịu trổ bông.
Cậu biết từ nhỏ mình đã khác người bình thường, có thể nhìn thấy thuộc tính tính cách của người khác, mỗi người đều có một động vật hoặc côn trùng miêu tả bản chất của mình, riêng cậu là một đóa hồng vàng.
Đúng rồi, hình như cô nhóc nhà sát vách có khả năng giống cậu, cũng có thể nhìn thấy điều người khác không thể.
Và lại tinh linh của cô nhóc kia là một con bướm trắng nhỏ.
Nghĩ đến tinh linh xinh đẹp kia, Cảnh Tự không tài nào tập trung vào mấy đề toán được nữa.
Học không đạt được hiệu suất, không bằng không học, thế là cậu nhóc dứt khoát đặt bút xuống đi xuống thư viện lầu dưới.
Những tòa biệt thự ở đây chỉ cách nhau một hàng rào chắn cao bằng nửa người trưởng thành, Cảnh Tự đứng ở hiên nhà mình cũng có thể dễ dàng quan sát nhà hàng xóm.
Căn biệt thự nhà bên đèn đuốc tối om, dường như chủ nhân của căn nhà đã đi vắng.
Cậu ngồi ngoài hiên chờ nửa giờ, rốt cuộc cũng thấy xe của Lục Hoài Nhu từ từ tiến vào gara.
Trợ lý Ellen thở phì phò, tức giận nói: “Quả nhiên, đám giám khảo kia lại chơi bẩn, cái gì mà song đế màn bạc, rõ ràng là gan nhỏ, muốn lấy lòng cả hai bên.”
Lục Hoài Nhu thản nhiên nói: “Vội cái gì, kiểu gì chả đến lúc phân rõ thắng bại.”
“Ông nội của tôi à, không phải tôi nói anh, nếu anh có thể làm chủ được tính tình của mình, ít nhất không cho lũ nhà báo với đám anti não tôm kia có cơ hội bu vào thừa nước đục thả câu thì danh hiệu ảnh đế này sớm đã thuộc về anh rồi, còn nữa tên nhãi Dương Duệ kia thì có cái mẹ gì chứ, chẳng qua dựa vào phong bình (2) tốt mà thôi.
“Đúng là thứ trà xanh hai mặt, chúng ta việc gì phải sợ thằng nhãi thảo mai đó chứ.”
Lục Hoài Nhu không để chuyện này trong lòng, xuống xe, vào thẳng nhà.
Cảnh Tự thấy anh ta không mang Tiểu Hồ Điệp về, vì vậy mở miệng hỏi thăm: “Chú kia. Dừng lại.”
Lục Hoài Nhu ngẩng đầu liếc Cảnh Tự một cái, là thằng nhóc con nhà bên cạnh đang đứng cạnh hàng rào cây, cao ngạo hếch cằm, như thể cả thế gian này chẳng có gì đáng để tên nhóc con kia đặt trong mắt.
“Ở đâu ra thằng ranh con này, biến.” Ellen xua xua tay đuổi cậu nhóc: “Đi chỗ khác chơi đi.”
“Tiểu Hồ Điệp đâu rồi?”
“Cái gì mà điệp lớn điệp bé.”
Cảnh Tự không thèm để ý đến Tiểu Ngải, nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Nhu, nhàn nhạt nói: “Em ấy đâu rồi?”
Lục Hoài Nhu bỗng mở to hai mắt.
Má nó!!!!
Dọc đường về đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra được, may nhờ thằng nhóc này nhắc nhở. Trong lòng như có một chiếc chuông lớn mạnh mẽ vang lên rồi rơi bịch xuống nát tanh bành.
Lục Hoài Nhu đột nhiên nổi giận, nắm chặt cổ áo Ellen, nóng nảy nói: “Cháu gái tôi đâu rồi????”
Lúc này Ellen mới sực nhớ ra, hoảng hốt hét lên: “Hỏng bét…. Nguy rồi.”
Đồng hồ ở quảng trường phía xa đã gióng hồi chuông lớn điểm 0 giờ.
Lục Chúc Chúc mặc chiếc váy bẩn thỉu, ngồi xổm trước cửa hàng tạp hóa dưới chân tòa cao ốc, bất lực lau nước mắt.
Chú Tiểu Ngải xấu xa, ông nội xấu xa, ba ba xấu xa…
Lục Chúc Chúc quyết định, sau này sẽ không bao giờ để họ làm theo ý mình nữa, kể cả bọn họ có đem một hộp gà KFC lớn thật lớn và thật nhiều khoai tây lắc phô mai đến tận tay bé, bé cũng sẽ không thèm để ý đến mấy người lớn xấu xa đó.
Ánh sáng huỳnh quang lộng lẫy trên tầng cao nhất cả tòa Tinh Quang đã dần dần trở nên ảm đạm, đúng lúc này một chiếc xe màu đen từ bãi đỗ xe lao ra.
Chiếc xe chạy về phía trước vài mét, lại lùi trở lại, đỗ trước mặt Chúc Chúc.
Một anh chàng chân dài miên man, bình tĩnh bước xuống.
“Bé con, sao vậy, em không tìm thấy ba mẹ à?”
Lục Chúc Chúc hai mắt ướt nhẹp, qua làn nước lờ mờ vẫn không khỏi kinh diễm bởi vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt.
Mặc dù Lục Chúc Chúc vẫn còn là một cô nhóc, trong đầu chưa hình thành rõ ràng cái gì gọi là khái niệm, chuẩn mực, tiêu chuẩn về cái đẹp, về thẩm mỹ quan. Nhưng cô nhóc cũng đã xem qua không ít phim truyền hình, có thể phân biệt rõ đâu là đẹp kinh tâm động phách, đâu là sáng sủa, dễ nhìn.
Mà người ngũ quan tinh xảo, khí độ ôn hòa, chân dài miên man phối cùng bộ vest vừa vặn này trong mắt cô nhóc tuyệt đối được gọi là đẹp trai cực phẩm.
Thần tiên ca ca.
Thần tiên ca ca có chiếc cổ dài thanh thoát, làn da trắng không tì vết, tương mạo có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhan sắc hoàn toàn không kém gì ông nội cô bé.
Lục Chúc Chúc nhất thời cả kinh, không nói lên lời.
“Anh Duệ, đừng chậm trễ nữa, chúng ta còn phải đến phim trường đó.” Trợ lý ngồi trong xe lên tiếng thúc giục.
Dương Duệ quay đầu: “Ở đây có đứa bé, có vẻ như bị lạc cha mẹ, không thể để cô nhóc bé tí thế này lang thang ở đây một mình giữa đêm hôm được.”
“Anh Duệ à, đừng quản chuyện thiên hạ nữa đi, chút nữa thể nào ba mẹ em ấy cũng sẽ tìm đến đây thôi, lỡ đâu để đám paparazzi nhìn thấy anh… ngày mai lại leo lên trang đầu.”
Dương Duệ lạnh giọng: “Hiện giờ đã rất muộn rồi, để mặc một đứa trẻ ở chỗ này, lỡ xảy ra việc gì thì sao?”
Giọng nói của anh ta vô cùng từ tính, dễ nghe nhưng không mất đi sự uy nghiêm, kiên định.
“Bé con, em tên là gì?”
“Em là… Lục Chúc Chúc.” Lục Chúc Chúc thẹn thùng, đỏ mặt đáp.
“Chúc Chúc à, em có nhớ rõ địa chỉ nhà mình ở đâu không?”
“Hương… Hương... “ Lục Chúc Chúc cố gắng nhớ lại địa chỉ nhà ông nội, nhưng không tài nào nhớ ra chữ phía sau.
“Anh Duệ, thật sự là không kịp nữa rồi! Đạo diện đã gọi điện giục chúng ta mấy lần rồi đó.”
Dương Duệ ngồi xổm xuống, để hai người có thể đối mặt cùng nhau, sau đó ôn tồn nói: “Bé con, một mình em ở đây không an toàn, phía trước có cục cảnh sát, anh đưa em tới đó được không?”
Lục Chúc Chúc vừa nghe đến ba chữ cục cảnh sát, lập tức run run đáp: “Chúc Chúc không có làm chuyện gì xấu, đừng đưa em đến đồn cảnh sát.”
Dương Duệ kiên nhẫn nói: “Chú cảnh sát bắt người xấu chính là để bảo vệ cho những đứa bé ngoan giống như Chúc Chúc vậy. Đừng sợ, chú cảnh sát sẽ giúp bé tìm ba, mẹ.”
Nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của thần tiên ca ca, Lục Chúc Chúc đột nhiên cảm thấy trái tim như có dòng nước nóng chảy qua, vô cùng dễ chịu, an tâm, cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Duệ nắm tay Chúc Chúc, đưa cô bé đến cục cảnh sát, trình bày rõ tình huống.
“Bé con, anh có chút việc bận, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm người nhà, được không?”
“Dạ!” Lục Chúc Chúc gật đầu, “Cảm ơn anh, anh thật là tốt.”
Dương Duệ vỗ vỗ đầu cô bé, sau đó mới cùng trợ lý rời đi.
Trợ lý bất đắc dĩ cười nói: “Anh Duệ, cái tính tình bồ tát này của anh nhất định phải sửa một chút, anh cứ tốt bụng như thế rất dễ bị người ta lợi dụng.”
Dương Duệ nhìn cậu trợ lý một cái, khẽ cười: “Cô bé con này có thể lợi dụng gì anh được chứ?”
“Anh thật là!”
…
Lục Hoài Nhu ở trong hội trường trống rỗng của lễ trao giải Tinh Quang tìm kiếm hồi lâu, lật từng cái bàn, đạp từng cánh cửa, dù là Ellen theo anh trải qua bao nhiêu sóng gió đã lâu, cũng bị vẻ hùng hổ hiện tại dọa chết khiếp.
Anh ta chưa từng thấy Lục Hoài Nhu tức giận đến mức này.
Ellen vội vàng đến phòng giám sát check CCTV, rồi gấp gáp trở về: “Hoài Nhu, là 1 tay trợ lý của bên Triệu Tử vứt con bé ra ngoài, còn về phần đưa đi đâu thì không rõ.”
“Gọi điện cho hắn ta đi.”
“Không thể. Không thể để hắn ta biết anh và cô bé này có quan hệ gì!! Khẳng định tên cáo già đó sẽ lập tức đi ton hót với cánh nhà báo ngay lập tức.”
Lục Hoài Nhu trầm mặt, lạnh nhạt nói: “Lập tức liên hệ với hắn ta, sau đó mua đứt tay quản lý kia về.”
Ellen: ????
Cái này... đúng là làm việc quyết liệt như mãnh hổ mà.
Rất nhanh Lục Hoài