Kiều Nghệ cả kinh dựng thẳng đuôi, từ lúc ngửi được mùi máu tươi đã phóng dị năng ra.
Cô bước lùi lại về phía sau, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong sự lo lắng.
Không bao lâu sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhảy lên từ bên ngoài.
Đó là hổ mẹ!Kiều Nghệ thu hồi dị năng rồi ngạc nhiên mừng rỡ chạy tới, khi nhìn thấy hổ mẹ quay về với một con nai cái trong miệng, bước chân cô khẽ dừng lại.
"Grừ?" Ủa mẹ, sao mẹ có thể bắt con mồi về được vậy? Trên đường mẹ không gặp phải zombie nào đấy chứ?Kiều Nghệ nghĩ thấy mùi máu tươi có thể sẽ dẫn zombie tới bèn không chút nghĩ ngợi dùng dị năng bao vây bọn họ lại.
Hổ mẹ li3m phần lông dính máu trên ngực trước, sau khi sạch sẽ, nó mới dùng móng vuốt chạm vào cái lồ ng che vô hình bao phủ lấy bọn họ rồi quay đầu nhìn con non một cái.
Kiều Nghệ không hiểu ý của hổ mẹ.
"Grào?" Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?Hổ mẹ dùng móng vuốt đập vào cái lồ ng.
Kiều Nghệ chẳng hiểu mô tê gì hết.
Ý của mẹ là sao vậy?Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thăm dò thử cất cái lồ ng đi.
Một giây sau, cô nhìn thấy hổ mẹ nhảy ra khỏi phạm vi bao phủ của lồ ng vô hình, tiếp theo nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ rồi đứng ở trên nhìn từ trên cao nhìn xuống cô một cái, sau đó nhảy ra ngoài.
Từ lúc bọn họ ra khỏi núi, Kiều Nghệ càng ngày càng không hiểu hành vi cử chỉ của hổ mẹ, liếc mắt nhìn lại thi thể nai cái, thầm nghĩ không biết có phải hổ mẹ đang dự trữ lương thực hay không.
Nhưng trong nhận thức của Kiều Nghệ, dường như hổ không có thói quen dự trữ lương thực, vậy hổ mẹ làm như vậy là vì sao nhỉ?Không hiểu sao mà trong lòng Kiều Nghệ lại dâng lên một dự cảm không lành!.
Ánh sáng cuối cùng trong ngày bị bao phủ, hổ mẹ tha một con lợn rừng con trở lại.
Đây đã là con mồi thứ tư mà hổ mẹ mang về.
Ngoài con hươu cái lần đầu tiên, hổ mẹ còn mang về hai con hươu đực.
Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ đặt con heo rừng con ở bên cạnh con mồi lúc trước nó mang về