Kiều Nghệ bị hổ mẹ đ è xuống, không còn thể làm gì khác hơn, đành phải khóc không ra nước mắt mà cúi đầu,dùng răng sữa mới mọc cắn vào miếng thịt mềm trước mặt.
Có lẽ là để trút giận nên Kiều Nghệ dùng sức cắn rất mạnh, thế nhưng cô vẫn đánh giá quá cao hàm răng sữa to bằng hạt gạo của mình, xé một hồi cũng không xé được một miếng thịt nhỏ nào, mùi tanh thịt sống vẫn còn đọng lại trong miệng cô.
.
“Grào!”Kiều Nghệ ngẩng đầu lên, môi và râu đầy máu, đôi mắt xanh nhạt đau khổ nhìn hổ mẹ.
Mẹ ơi, con cắn hổng được ಥ_ಥHổ mẹ thấy vậy bèn cúi đầu, dùng răng nanh sắc nhọn cắn một miếng thịt, xé thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ biết mình không thể thoát khỏi kiếp nạn ăn thịt sống, vì thế đành cam chịu ngậm lấy miếng thịt tươi nhỏ lên, chậm rãi cắn một miếng.
May mà tuy là thịt sống có mùi tanh nhưng hương vị lại rất tươi, Kiều Nghệ coi như bản thân đang ăn sashimi vậy.
Cố gắng rất nhiều, Kiều Nghệ mới ăn xong ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút, ăn không được nữa nên gọi hổ mẹ, xoa xoa mặt nàng một cách nịnh bợ.
Sau một thời gian dài cố gắng hết sức hổ, Kiều Nghệ mới giải quyết xong được ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút.
Cô thật sự là ăn không nổi nữa