"Anh Đặng, chúng ta nên làm gì với thằng nhóc kia bây giờ? Đã mấy ngày rồi mà cậu ta vẫn còn sốt mãi chưa hạ, bây giờ đã sốt đến mất đi ý thức, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ dẫn cậu ta đến căn cứ Hoài Long sao?”"Sở Đào, anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta không mang anh ấy đến căn cứ Hoài Long chẳng lẽ còn muốn ném anh ấy ở lại chỗ này ư?”"Sao lại không được? Chúng ta đã chăm sóc cậu ta bao nhiêu ngày kể từ khi cậu ta lên cơn sốt chứ? Chưa lập tức vứt bỏ cậu ta ngay đã là tận tình tận nghĩa rồi! Bây giờ còn phải chăm sóc cậu ta đến khi tới căn cứ Hoài Long sao? Ai biết sau khi cậu ta tỉnh lại có còn là một con người bình thường không chứ! " Người đàn ông tên Sở Đào kia thốt lên câu nói cuối cùng kia rất nhỏ nhưng cũng đã đủ để cho người chung quanh nghe thấy rõ ràng, người phụ nữ ban đầu chỉ trích Sở Đào nhất thời xanh hết cả mặt.
“Sở Đào, rốt cuộc anh có còn lương tâm hay không hả?""Xời, Ngô Tương Nhược, cô còn nói chuyện lương tâm với tôi đấy cơ à? Ở thời buổi tận thế ăn thịt người này, có thể bảo vệ được tính mạng của mình mới là điều quan trọng nhất, lương tâm là cái gì? Lương tâm có thể mài ra ăn hay có thể khiến lũ zombie không cắn cô?” Sở Đào cười lạnh, vốn chỉ có ba phần bất mãn nay đã tăng lên mười phần: “Thằng nhóc này uống nhiều thuốc hạ sốt như vậy mà vẫn sốt cao bất tỉnh, lãng phí biết bao nhiêu là thuốc thang của chúng ta? Cô có biết hiện giờ đang khan hiếm thuốc lắm không? Nếu cứ cho một mình cậu ta hưởng hết thì chúng ta còn gì đâu mà sử dụng? Hơn nữa, trên đường đến căn cứ Hoài Long không biết sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì, mang theo một người sốt cao bất tỉnh như vậy không khác nào một gánh nặng! Nếu làn sóng zombie ùa tới, chúng ta có thể bảo vệ được cậu ta nữa không? Có thể tự bảo vệ được mình đã là tốt lắm rồi!”"Anh! " Ngô Tương Nhược bị gã mắng chửi khiến sắc mặt ngày càng kém nhưng cô ta