"Ngao!"Tiếng hét của Kiều Nghệ rất to và gấp gáp, đáng tiếc hổ mẹ không hiểu ý của cô mà thay vào đó dùng đôi mắt xanh nhạt tương tự nhìn cô một lúc, sau đó mở miệng ngậm lấy gáy Kiều Nghệ, mang cô trở lại.
Sau khi hổ mẹ đặt Kiều Nghệ xuống, dường như nó cũng đã bỏ ý định ra ngoài mà ngồi xổm bên cạnh cô.
Đây không phải là kết quả Kiều Nghệ mong muốn, cô vội vàng gọi hổ mẹ, thấy hổ mẹ bất động, đành phải đi vòng ra sau lưng hổ mẹ, cắn đuôi hổ mẹ, cái mông nhỏ nhếch lên, dùng sức kéo kéo về phía cửa sổ một cách mạnh mẽ.
Đồng thời, cổ họng cô cũng phát ra một tiếng kêu khe khẽ, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Hổ mẹ tùy ý để bé con nhà mình “tập thể dục”, sức lực nhỏ bé của hổ con đối với nó mà nói giống như đang gãi ngứa mà thôi.
Một lúc sau, khóe miệng Kiều Nghệ mỏi muốn xỉu rồi nhưng hổ mẹ vẫn bất động.
Kiều Nhệ không còn lựa chọn nào khác đành phải buông tay, đôi con ngươi xanh nhạt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, cô ấm ức nhìn hổ mẹ.
"Ngao!"Mẹ ơi, sao mẹ không đưa con đi chơi dzạ?“Rống!!!!”Hổ mẹ cũng gầm lên, như thể là hỏi cô muốn làm gì.
Kiều Nghệ vừa nghe thấy, hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, đã cảm thấy sau lưng có một sức nặng nặng nề, khiến cô không thể tự chủ mà nằm trên mặt đất.
Cô quay lại thì phát hiện hổ mẹ đã đi tới, vuốt đệm thịt to dày đang đè lên lưng cô, sức lực mặc dù không nặng nhưng lại có thể ngăn chặn không cho cô di chuyển.
"Ngao!"Mẹ ơi, mau thả con ra!Hổ mẹ chăm chú nhìn con mình một lúc, đến khi Kiều Nghệ bắt đầu ngọ nguậy như một con sâu bướm cố gắng để thoát ra thì nó đã rút chân lại.
Sau khi Kiều Nghệ được giải thoát, cô kiên trì chạy về phía cửa sổ.
Điều đáng ngạc nhiên là lần này hổ mẹ lại không ngăn cản cô.
Lúc Kiều Nghệ đứng dưới cửa sổ, hổ mẹ vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn cô.
"Ngao!"Mẹ, mẹ bị sao dzạ?Hành vi bất thường của hổ mẹ khiến Kiều Nghệ cảm thấy bất an, cô tự hỏi liệu có phải do mình quá ồn ào nên hổ mẹ không muốn