Sau khi xác nhận giới tính, Từ Tuệ hỏi Vương Khiết muốn cô giúp thế nào thì Vương Khiết ngoắc ngoắc cô lại, nói cho cô vị trí cụ thể, sau đó ôm lấy đùi Từ Tuệ, một tay của Từ Tuệ sẽ chống vào kệ, một tay sẽ với xuống lấy.
Chỉ còn chút xíu nữa thì Từ Tuệ lấy được, cô ráng thêm chút nữa, Vương Khiết ôm phía sau thật chặt để cô với tay lấy, thấy sắp té xuống, Từ Tuệ giật mình, nhưng Vương Khiết nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, cánh tay Vương Khiết lúc đó đặt hơi nhích lên phía trên làm mặt Từ Tuệ đỏ hồng. Tuy rằng Vương Khiết là nữ nhưng cô vẫn không kìm lòng được đỏ mặt.
Rốt cục Từ Tuệ có thể lấy được đồng hồ cát, cẩn thận cầm ra, ông chủ cửa hàng đứng một bên quan sát cũng nở nụ cười vui vẻ
“Thấy hai người vất vả mới lấy được chiếc đồng hồ cát này, tôi tặng cho hai người xem như hữu duyên” Ông chủ cửa hàng hào phóng nói
“Không được” Nói xong Vương Khiết lấy trong ví ra 200 đồng đưa cho ông chủ rồi cầm hai chiếc đồng hồ cát nhìn nhìn Từ Tuệ
Từ Tuệ hào phóng nói “Nếu cô thích thì lấy đi”
“Cảm ơn, nếu cô thích cái gì để tôi mua” Vương Khiết nói với Từ Tuệ
“Uhm. Hiện tại chưa nghĩ ra, cô lưu số di động lại cho tôi đi, khi nào biết tôi thích cái gì sẽ gọi cho cô” Từ Tuệ thích nói giỡn, vốn nghĩ rằng Vương Khiết không để ý, ai ngờ Vương Khiết liền lấy giấy bút ghi số điện thoại cho cô, Từ Tuệ nhận tờ giấy nhìn Vương Khiết rời khỏi cửa hàng.
Nhìn thấy tên của Vương Khiết cùng số điện thoại di động, chữ viết ngay thẳng mạnh mẽ, đều đều vừa phải, từng nét bút độc lập nhưng có vẻ thân thiết, những con số viết rất đều.
Từ Tuệ đoán Vương Khiết hẳn là người ổn trọng, có chủ ý, suy nghĩ kỹ càng, cẩn thận, làm việc nhiệt tình, ý chí kiên cường, là người ăn nói khô khan không chút hài hước.
Từ Tuệ đem tờ giấy nhét vào túi áo sau đó quay lại công ty.
Đúng giờ Vương Khiết liền có mặt trong phòng họp, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, chỉ chú tâm vào làm việc. Suốt buổi chiều, không khí trong phòng tài vụ hết sức căng thẳng, nhìn thấy sắp bốn giờ nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong tài liệu, mấy kế toán trong phòng gấp đến độ xoay tới xoay lui.
Cốc… cốc
“Mời vào”
Ba vị kế toán của phòng tài vụ đúng bốn giờ đi vào phòng họp, Vương Khiết ngẩng đầu nhìn nhìn họ, đều là những kế toán lớn tuổi, bình thường làm việc có chút cứng nhắc, một số phương diện xử lý không thỏa đáng. Vương Khiết kiểm tra vài khoản thuế cần phải nộp, có chút vấn đề. Vốn lưu động trong công ty phải dùng một cách hiệu quả nhất mới được.
“Vương tổng, đây là tài liệu mà kế toán Tương cần” Một người trong số họ nói
Tương Đồng cầm tư liệu, kiểm tra, đối chiếu một chút, đa số đều đã chuẩn bị tốt, chỉ có chút hóa đơn chưa hoàn thành, cô liền nhìn lướt qua vị kế toán kia.
“Còn có một số hóa đơn nhân viên tài vụ đang sao chép, bởi vì là hóa đơn cũ cho nên tôi phải đến phòng tài liệu tìm nên có chút chậm trễ” Giọng của kế toán kia càng nói càng nhỏ
“Tám giờ sáng mai phải để đẩy đủ trên bàn này cho tôi” Vương Khiết nhỏ giọng nói nhưng mang tính áp chế cao
“Được, Vương tổng, tám giờ sáng mai nhất định đặt trên bàn cho cô, chúng tôi ra ngoài làm việc trước” Ba vị kế toán chạy nhanh khỏi phòng họp quay về phòng tài vụ
Tương Đồng nhìn nhìn Vương Khiết, giống như từ khi ăn cơm trưa xong về thì tâm tình Vương Khiết có tốt lên một chút, không giống như buổi sáng, khí thế bức người.
“Ngô tổng, đưa tôi về khách sạn trước đi, bữa tối tôi tự lo” Vương Khiết nhìn Ngô tổng nói
“A? Vương tổng không cùng ăn cơm chiều sao, khó có dịp hai người tới đây, thử nếm chút đặc sản ở đây đi” Ngô tổng nhanh chóng lấy lòng “Thuận tiện tôi gọi quản lý các ngành tới giới thiệu với ngài”
Vương Khiết nghĩ nghĩ rồi quyết định “Vậy đưa tôi về khách sạn trước tắm rửa thay quần áo sau đó mới dùng cơm”
“Được, được, tôi lập tức kêu tài xế đưa hai người về khách sạn” Vương tổng vừa gọi điện thoại cho tài xế vừa nói
Vương Khiết về khách sạn, cẩn thận đặt đồng hồ cát trên bàn, đợi sau ba phút cát trong đồng hồ rơi xuống hết, tâm tình cô cũng bình phục, Vương Khiết tắm rửa một chút rồi thay một bộ đồ thoải mái cùng Tương Đồng ra ngoài.
Tới một nhà hàng mà Ngô tổng đã đặt trước, nhà hàng này không tệ lắm, là một nơi nổi tiếng nhất trong thành phố này, Ngô tổng cũng gọi hết mấy quản lý trong công ty tới.
“Hello, Vương Khiết. Thật khéo, lại gặp cô ở đây” Từ Tuệ đi vào nhà hàng thì thấy Vương Khiết đứng ngoài sảnh nhìn chậu cá vàng mà chủ nhà hàng nuôi.
Vương Khiết nhìn Từ Tuệ gật gật đầu lịch sự
Từ Tuệ nhìn nét chữ của Vương Khiết thì cũng đoán được phần nào con người cô, người này căn bản không thích nói nhiều cho nên cũng không cảm thấy lạ “Cô cũng tới đây ăn cơm?”
“Uhm”
“Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta thật có duyên” Từ Tuệ nở một nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt