Vương Khiết bận rộn cho đến khi tan ca mới vào văn phòng Trương Dao tìm nàng, định sẽ cùng nhau về nhà, chân Trương Dao vẫn chưa khỏi hẳn, Vương Khiết nghĩ bũng chờ cho người trong công ty về hết thì mới lên dìu Trương Dao xuống.
"Trương tổng đâu?" Vương Khiết đi vào văn phòng Trương Dao nhưng không thấy ai, cô đành hỏi thư ký Mỵ Mỵ của Trương Dao.
"Buổi chiều Trương tổng đi ra ngoài nhưng không mang theo túi xách, tới giờ vẫn chưa về" Mỵ Mỵ nhớ lại.
"Cô ấy đi ra ngoài một mình?" Vương Khiết cau mày nhìn chằm chằm Mỵ Mỵ hỏi.
"Vâng, đúng vậy. Trương tổng đi ra ngoài một mình, lúc cô ấy đi tôi còn hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy trả lời là chỉ đi xuống dưới lầu một chút là quay lại, nên tôi cũng hỏi thêm gì nhiều"
"Từ giữa trưa Trương tổng đã đi tới giờ?" Đột nhiên Vương Khiết có một loại dự cảm không lành.
"Khoảng hai giờ chiều, bây giờ cũng gần sáu giờ rồi" Thư ký nhìn đồng hồ nói.
Vương Khiết lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trương Dao, reng reng reng...Di động nằm trên bàn làm việc vang lên, Vương Khiết nằm chặt di động, cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
"Trương tổng không nói đi xuống lầu làm gì hay là sẽ đi gặp ai sao?"
"Không có, Trương tổng không nói gì hết. A, a đúng rồi, Trương tổng nhận điện thoại của nhân viên lễ tân rồi mới đi xuống lầu, vẫn là do tôi giúp cô ấy chuyển điện thoại" Đột nhiên Mỵ Mỵ nhớ lại.
Vương Khiết nghe Mỵ Mỵ nói vậy thì liền chạy từ tầng 25 xuống dưới, chạy thẳng đến đại sảnh "Nhân viên lễ tân của đại sảnh hôm nay đâu rồi?" Vướng Khiết nhìn thấy chỗ ngồi của nhân viên lễ tân đã không có ai nên lớn tiếng hỏi bảo vệ.
"Vương, Vương tổng, nhân viên lễ tân đã xuống ca lúc năm giờ rưỡi rồi" Bảo vệ chạy nhanh tới giải thích cho Vương Khiết.
"Có số điện thoại của cố ấy không, gọi cho cô ấy nhanh lên, tôi có chuyện muốn hỏi" Vương Khiết gấp gáp hỏi.
"Tôi.... tôi không có số điện thoại của cô ấy" Bảo vệ thấy Vương tổng thường ngày ít nói chuyện, hôm nay lại phát hỏa như vậy nên có chút sợ hãi.
"Cái gì! Anh không có số điện thoại của cô ấy, anh nhanh đi hỏi những người nào biết số của cô ấy, nhanh lên!" Vương Khiết có chút mất tự chủ, lớn tiếng nói chuyện với bảo vệ.
Reng...reng...reng
"Alo?" Vương Khiết bắt máy.
"Vương... Vương tổng, tôi là Mỵ Mỵ, lúc nảy điện thoại của Trương tổng reo lên, tôi... tôi nghe máy dùm cô ấy, có... có người đàn ông nói nếu muốn biết Trương tổng ở đâu thì chuẩn bị mười triệu, nói xong thì hắn cũng cúp máy" Mỵ Mỵ nơm nớp lo sợ, đem mọi chuyện nói một lượt.
"Cô đừng đi, tôi đến ngay đây" Vương Khiết cầm chặt điện thoại quay về văn phòng của Trương Dao trên tầng 25.
Nhìn thấy Mỵ Mỵ đứng đó vẫn không nhúc nhích, hình như là bị dọa sợ rồi "Ai gọi điện thoại tới vậy?" Vương Khiết nhìn Mỵ Mỵ hỏi.
Mỵ Mỵ cầm di động của Trương Dao, vội tìm số điện thoại mà lúc nảy đã gọi tới cho Trương Dao đưa cho Vương Khiết "Vương tổng, chính là số này, tôi tưởng khách hàng gọi tới... cho nên, cho nên giúp Trương tổng nhận máy, không... không ngờ... người gọi tới lại là... hắn nói Trương tổng ở chỗ của hắn. Vương tổng, Trương tổng không có chuyện gì chứ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, tôi nghe thấy giọng của hắn rất hung dữ" Mỵ Mỵ có chút sợ hãi run rẩy nói.
"Chuyện này để tôi xử lý, đừng nói với người khác, còn nữa nếu có người tìm gặp Trương tổng thì nói cô ấy nghỉ phép rồi, biết chưa?" Vương Khiết căn dặn.
"Vâng, Vương tổng yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi"
Vương Khiết gật gật đầu, cô cầm điện thoại của Trương Dao đi khỏi, cô cầm điện thoại nhìn nhìn thì nó liền reo lên...
Reng reng reng...
"Alo?"
"Mày là chồng của cô ấy phải không, nếu muốn biết cô ấy ở đâu thì rất dễ, chuẩn bị trước mười triệu, tao nhận được tiền sẽ nói cho mày biết cô ấy ở đâu. Nhưng mà nếu tao biết mày báo cảnh sát thì chuẩn bị nhặt xác nó về đi! Hiểu chưa tiểu thử thối" Kim gia cảnh cáo Vương Khiết.
"Không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy, không nghe thấy giọng cô ấy thì một cắc cũng không có" Giọng Vương Khiết lạnh lùng đến cực điểm.
"Con mẹ mày, đánh rắm nhiều rồi đó, chờ đi......đem con nhỏ đó lại đây, kêu nó dậy nói mấy câu nè" Kim gia ra lệnh cho đàn em của hắn.
"Tỉnh tỉnh, tỉnh dậy cho tao" Hắn không ngừng vỗ vỗ vào mặt Trương Dao.
"Đại ca, đại ca, nhỏ này giống như bị xĩu rồi,, kêu hoài vẫn không tỉnh"
"Con mẹ nó, mày lấy xô nước đá qua đây cho tao, tao coi thử coi nó tỉnh không" Kim gia kêu lên.
"Này, không cần, ông trực tiếp nói cho tôi biết chỗ giao tiền là được rồi" VƯơng Khiết khẩn trương hô lên.
"Haha, tiểu tử thối này cũng khẩn trương vì con nhỏ kia quá chứ. Bất quá cũng chỉ là một con nhỏ có bề ngoài xinh đẹp, làm tình nhất định rất sướng nha, hahaha" Kim gia cười lớn.
Vương Khiết nắm chặt điện thoại di động, dùng ngữ khí lạnh lùng trầm thấp nói với hắn "Chỗ nào?"
"Đừng gấp như vậy, mày sợ tiền nhiều quá không chỗ vứt hay sao. Tao không muốn chi phiếu, tao muốn tiền mặt, khi