"Muốn gặp lão thái bà lần cuối thì lập tức chạy đến bệnh viện" Giọng nói trong điện thoại vang lên.
"Được rồi, lập tức cho xe đến Lâm thị đón tôi" Vương Khiết cúp điện thoại xong liền bước nhanh đến phòng họp.
Cốc...cốc...cốc
Vương Khiết gõ cửa phòng họp, còn chưa được sự đồng ý của Lâm Văn mà đã trực tiếp đi vào.
Mọi người trong phòng họp thấy Vương Khiết đột nhiên xông vào cũng ngạc nhiên không kém.
"Lâm tổng, tôi có việc muốn tìm Trương tổng" Nói xong Vương Khiết liền dẫn Trương Dao ra ngoài, tuy rằng những quản lý đều biết chuyện của họ nhưng ngay lúc này đang là giờ làm việc, sao có thể thế này được chứ. Mọi người thấy đại tổng tài Lâm Văn cũng không nói gì nên những người khác cũng không dám lên tiếng.
Lâm Văn biết tính của Vương Khiết, nếu không có chuyện gì khẩn cấp Vương Khiết sẽ không mang Trương Dao đi bất ngờ như vậy "Nếu Trương tổng có việc thì cứ để cô ấy đi, chúng ta tiếp tục" Lâm Văn bình tĩnh giải quyết.
"Vương Khiết, Vương Khiết, Vương muốn dẫn em đi đâu vậy?" Trương Dao bị Vương Khiết kéo một đường ra tới cổng Lâm thị.
Vương Khiết nhìn phía trước liền thấy xe của thủ hạ đã tới, cô vội dắt tay Trương Dao lên xe, lái xe vừa thấy Vương Khiết lập tức nhấn ga chạy đi không dám chậm trễ.
"Trương Dao" Vương Khiết nhìn Trương Dao.
Cho đến hôm nay, Trương Dao chưa bao giờ thấy Vương Khiết có ánh mắt như thế này, cô có nỗi sợ không nói thành lời, làm cho Trương Dao cũng sợ hãi theo, nàng run rẫy hỏi "Cuối cùng là chuyện gì?" Trương Dao tin Vương Khiết sẽ không vô suyên vô cớ mang nàng ra khỏi phòng họp như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
"Em phải chuẩn bị tâm lý, bà ngoại không ổn"
Lời nói Vương Khiết như sấm chớp vang dội làm Trương Dao không còn chút sức lực, "Vương Khiết....Vương...Vương nói gì, bà ngoại thế nào...Không thể như vậy được, Vương Khiết gạt em..." Trương Dao vừa lớn tiếng kêu lên vừa khóc không ngừng.
"Trương Dao, em bình tĩnh một chút, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng đây là sự thật, bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, tôi không lấy chuyện này lừa em" Vương Khiết bình tĩnh bắt lấy cánh tay Trương Dao nói.
"Không phải, không phải, ngoại sẽ không có chuyện gì" Một bên Trương Dao vừa khóc vừa thì thầm kêu lên.
Vương Khiết đau lòng ôm Trương Dao thay nàng lau nước mắt rơi đầy trên mặt.
Xe rất nhanh liền chạy đến bên viện tư nhân Hắc Nhai, bởi vì là xe của viện trưởng cho nên có thể chạy thẳng vào trong, Vương Khiết dẫn Trương Dao đi đến phòng VIP, thấy Trương thúc đang đứng trước cửa phòng bệnh.
"Trương thúc, Trương thúc" Trương Dao thấy chú ấy liền hét lớn.
"Dao Dao a, cuối cùng con cũng tới rồi, nhanh lên, vào gặp bà ngoại đi, ngoại đang đợi con đó" Trương thúc vội nói.
Trương Dao đẩy cửa phòng bệnh ra liền thấy bà ngoại nằm trên giường bệnh, cả người cắm đủ loại dây nhợ, thân thể chỉ còn lại da và xương.
"Bà ngoại" Trương Dao run rẩy kêu lên.
Bà ngoại từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy Trương Dao và Vương Khiết thì nở nụ cười, bàn tay run rẩy yếu ớt muốn nắm tay Trương Dao, Trương Dao vội chạy nhanh đến cầm lấy tay bà "Bà ngoại, bà ngoại, con tới rồi, con tới rồi, bà yên tâm, bà sẽ không sao hết, Vương Khiết quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, cô ấy nhất định có cách cứu bà, bà nói có đúng không, đúng không" Trương Dao có chút rối loạn kêu lên.
Vương Khiết tiến lên ôm lấy Trương Dao, cũng cùng nắm lấy tay bà ngoại, Vương Khiết biết, khi Địch gọi tới nói muốn gặp mặt bà lần cuối thì đến bệnh viện ngay, chứng tỏ sức khỏe của bà đã không ổn. Bà ngoại tuổi cao, cộng với nhiều năm vất vả cực khổ, bệnh cũ lại tái phát, không phải muốn cứu là cứu được.
Bà ngoại nắm tay hai người, tay kia thì cầm cái ống dưỡng khí kéo ra, vô lực nói "Dao...Dao Dao, bà ngoại lo lắng nhất...lo lắng nhất chính là con, Vương Khiết...khụ...khụ..."
"Bà ngoại, con ở đây" Vương Khiết vội vàng trả lời.
"Vương Khiết, Vương Khiết...Dao Dao, sau này... làm phiền con, phiền con lo lắng cho con bé...bà gửi con bé lại cho con, con phải...con phải đối xử với nó thật tốt..." Bà ngoại đứt quãng nói với Vương Khiết.
"Bà ngoại, người yên tâm, nhất định con sẽ yêu thương Trương Dao" Vương Khiết kiên định hứa trước mặt Trương Dao và bà ngoại.
Bà ngoại cười cười nhìn Trương Dao nói "Dao Dao, sau này...sau này phải nghe lời Vương Khiết, ngoan ngoãn, không được tùy hứng có biết không"
"Bà ngoại, con nhất định sẽ nghe lời bà" Trương Dao vừa khóc vừa nói với bà ngoại.
Bà ngọai vươn bàn tay vô lực muốn vuốt ve gương mặt Trương Dao nhưng bà đã quá yếu ớt, tay không nâng lên được, Trương Dao vội đem mặt kề sát bàn tay của bà để bà có thể xoa mặt nàng.
"Dao Dao, ngoại không xong rồi, sau này.... Sau này con phải nghe lời Vương Khiết nghe không" Nói xong bà ngoại cũng yêu thương xoa mặt Vương Khiết "Vương Khiết, Dao Dao...nhờ con chăm sóc Dao Dao"
Bà ngoại nói vừa hết câu thì chiếc máy phía trên đầu giường cũng phát ra âm thanh "Tít tít" cánh tay già nua không còn chút sức lực của bà ngoại rớt xuống, nhưng vẻ mặt vẫn hiện rõ nụ cười phúc hậu, xem ra bà ngoài đã có thể yên lòng Trương Dao, nàng đã có người chiếu cố, bà ngoại cũng yên lòng mà ra đi.
"Ngoại, ngoại, ngoại tỉnh lại đi, ngoại tỉnh lại đi, Vương Khiết, Vương Khiết, gọi bác sĩ cứu bà ngoại cho em, cứu bà