"Lâm Văn, em đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu" Triển Phong nghĩ, bởi vì Lâm Văn nghe Trương Dao la to như vậy mà sợ hãi.
"Triển.... Triển Phong, hình như, hình như em sắp sinh" Mồ hôi trên trán Lâm Văn không ngừng chảy xuống, bụng đau từng cơn. Triển Phong nhìn Lâm Văn nhất thời đứng ngốc ra đó.
"Phong... Triển Phong, em sắp sinh" Lâm Văn nén đau nói một lần nữa.
Lúc này Triển Phong mới phục hồi tinh thần lại "Bác sỹ, bác sỹ, vợ tôi sắp sinh, vợ tôi sắp sinh, mau tới đây!!!" Triển Phong khẩn trương hét to.
Dương Vân chạy lại thì thấy quả nhiên Lâm Văn cũng sắp sinh, cô vội chạy đi gọi bác sỹ.
"Sao rồi? Sao rồi, Văn Văn sao rồi" Chỉ một chút sau thì ba mẹ Lâm, ba mẹ Triển và Triển Tuấn cũng chạy đến.
Trước phòng giải phẩu tạm thơi chật cứng người. Mọi người ồn ào hỏi hết chuyện này đến chuyện kia.
"Các người phiền quá, câm miệng cho tôi, không thì cút hết đi" Đột nhiên Địch ló đầu ra, hết kiên nhẫn quát to.
Mọi người lập tức im bặt, còn lại chỉ là tiếng hét ầm ỉ của Trương Dao không thuyên giảm. Vương Khiết có chút không thể kiềm chế được nắm lấy ta Địch "Trương Dao sao còn chưa sinh nữa, cô ấy thế nào rồi?"
"Buông ra, để tôi vào đó" Địch vội đẩy tay Vương Khiết ra, nhìn Vương Khiết liếc mắt một cái nói "Chờ một chút" Nói xong liền đẩy cửa đi vào trong.
Vương Khiết nhìn ra sắc mặt của Địch quả thật không được tốt, khẳng định là Trương Dao có việc gì rồi, nếu không thì giữa chừng cậu ấy cũng không đi ra ngoài la hét thế này. Vương Khiết càng rối loạn hơn, mọi người ngoài hành lang không ngừng đi tới đi lui để giảm bớt căng thẳng.
"Oa, oa...." Một tiếng khóc trẻ con vang vọng ra, mọi người ngoài cửa đều khẩn trương nhìn vào phòng giải phẩu, một vị bác sỹ đi ra nói "Lâm Văn sinh được một bé gái, rất khỏe mạnh, mẹ con bình an, một chút nữa chúng tôi sẽ đưa cô ấy ra phòng bệnh, mọi người cứ yên tâm"
"Thật không, bác sỹ, cảm ơn cô, cảm ơn cô" Triển Phong kích động lôi kéo tay vị bác sỹ.
"Tôi biết....tôi biết cô rất vui nhưng mà, vị người nhà này làm ơn buông tay ra..." Bác sỹ rất muốn rút tay ra khỏi tay Triển Phong.
"A, xin lỗi, xin lỗi, tôi vui mừng quá" Triển Phong vội buông tay ra.
Vương Khiết thấy Lâm Văn vào trong sau Trương Dao mà đã sinh xong rồi, đứa bé cũng khỏe mạnh chào đời, mà Trương Dao thì không nghe thấy tiếng la hét nữa, không biết là sinh hay chưa nữa. Quần áo Vương Khiết đã sắp bị mồ hôi làm ướt sũng, tuyệt đối không thoải mái hơn Trương Dao chút nào.
Triển Phong và mọi người cũng dần dần chuyển sang phòng hồi phục chờ Lâm Văn, trước cửa phòng giải phẩu chỉ còn lại Vương Khiết và Dương Vân.
"Vương Khiết, cậu đừng lo lắng, Trương Dao không có gì đâu" Dương Vân thấy sắc mặt Vương Khiết rất kém, cô vội dùng lời an ủi cô ấy.
"Trương Dao vào phòng giải phẩu từ mười một giờ sáng, bây giờ đã chín giờ tối rồi. Đi vào đó hơn mười tiếng vẫn chưa ra nữa, làm sao mình không sốt ruột cho được" Vương Khiết lo lắng, hai tay nắm chặt vào nhau.
Khoảng hơn kém một tiếng sau thì "Oa...oa...oa..." Vài tiếng khóc to vang lên, Vương Khiết kích động đứng dậy nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẩu.
Vẻ mặt Địch mệt mỏi thong thả bước ra "Chúc mừng, là một bé gái nặng gần ba kí" Tuy rằng Địch vô cùng mệt mỏi nhưng anh vẫn tươi cười với Vương Khiết. Cũng hy vọng rằng Vương Khiết có thể yên tâm "Mẹ con bình an"
Lúc Vương Khiết nghe được câu mẹ con bình an thì tâm trạng căng thẳng mới thả lỏng được. Thần kinh căng thẳng suốt mười mấy tiếng đồng hồ làm Vương Khiết kích động nói không nên lời. "Cảm ơn cậu" Dương Vân thấy Vương Khiết bất động không chút phản ứng nên cô vội nói thay cô ấy.
"Không có việc gì, Trương Dao cũng rất mệt, chút nữa sẽ đẩy ra phòng bệnh bên ngoài, tiểu tử kia thật không ngoan, làm tôi tốn nhiều sức lực như vậy mới chịu đi ra" Địch phất phất tay nói.
Vương Khiết và Dương Vân đi vào phòng bệnh thăm Trương Dao. Vẻ mặt Trương Dao mệt mỏi, nằm trên giường, nàng nhìn thấy Vương Khiết và Dương Vân vào liền miễn cưỡng tươi cười. Vương Khiết vội chạy lại ôm lấy nàng "Vất vả cho em rồi" Vương Khiết có chút run rẫy nói.
"Vương Khiết, Địch nói cục cưng rất giống Vương" Trương Dao cảm giác Vương Khiết run rẫy, nàng nhẹ giọng nói.
"Con khóc lớn tiếng như vậy chắc chắn rất giống em" Vương Khiêt ôm nàng trong lòng giống như sợ rằng khi cô nới lỏng tay thì Trương Dao sẽ biến mất.
"Nói bậy, tốt thì mới giống em, còn hư hỏng đều giống Vương" Trương Dao chưa khôi phục lại nhưng vẫn cố hung dữ với Vương Khiết, xem ra nàng không có sao rồi. Dương Vân lặng lẽ lui ra ngoài để hai người họ tâm sự.
"Hâm mộ lắm phải không?"
Dương Vân ngẩng đầu nhìn thấy người cô yêu đang đứng ở cửa chờ mình, thâm tình ôm lấy cô ấy, khẽ nói "Ai nói, em chờ bọn họ sinh xong rồi thì em cũng sinh"
"Họ là vật thí nghiệm?"
"Nói bừa, em vì công ty mà mệt muốn chết đây nè" Dương Vân làm nũng nói.
"Chúng ta trở về đi"
"Uhm" Hai người ôm nhau cùng rời khỏi bệnh viện.
Một năm sau Dương Vân cũng thuận lợi sinh được một bé gái, tên là Nhã Tĩnh
Vài năm sau
"A—— Vương Ngạn Hi, tiểu bại hoại, mẹ phải làm thịt con"
Vương Khiết vừa mới bước vào nhà đã nghe tiếng hét tức giận của Trương Dao, sau đó liền thấy Ngạn Hi nhanh chân chạy trốn.
"Ba ba" Ngạn Hi gọi thật ngọt ngào.
Vương Ngạn Hi di truyền hoàn toàn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Trương Dao, làm người khác muốn ôm không buông tay. Ngoài ra còn rất biết nhìn sắc mặt người khác, biết cách làm nũng đúng lúc, vừa nhìn thấy Vương Khiết về thì đã chạy nhanh ra mừng.
"Sao rồi, lại chọc mẹ nổi giận phải không?" Vương Khiết ôm con gái vào lòng nói.
"Con đâu có, tại mẹ thật keo kiệt đó thôi, con chỉ lén dùng một chút nước hoa của mẹ thôi à" Miệng của tiểu Ngạn Hi thật là dẻo.
"Cái này mà con gọi là một chút hả?" Trương