"Trương Dao, Dương Vân, ngày mai tới nhà mình ăn đồ nướng đi, đã lâu không thấy Ngạn Hi và Nhã Tĩnh của hai cậu" Lâm Văn chống cằm nhìn Trương Dao và Dương Vân nói.
"Được, đã lâu chúng ta không tụ tập. Kể từ khi có bảo bối rồi ai cũng bận tối mắt tối mũi" Dương Vân cười nói.
"Được, để mình dẫn Ngạn Thần cùng đi" Chuyện Trương Dao nhận nuôi Ngạn Thần, Dương Vân và Lâm Văn cũng biết, nhưng họ vẫn chưa thấy qua đứa bé này.
"Quyết định như vậy nha"
Chủ nhật, Vương Khiết và Trương Dao mỗi người nắm tay một đứa, hai nhóc con cầm tay nhau đi vào nhà Lâm Vân.
"Trương Dao và Vương Khiết tới rồi, Ngạn Hi lại đây cho dì ôm một cái nào" Dương Vân chạy lại ôm lấy Ngạn Hi.
"Đứa bé này tên Ngạn Thần đây sao? Giống cậu thật nha Vương Khiết" Dương Vân ôm Ngạn Hi nhìn Vương Ngạn Thần nói.
"Đúng nha, đúng nha, cô xem ánh mắt này thật đúng là giống hệt Vương Khiết" Triển Phong đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện.
"Phải không đó? Sao mình thấy không giống, mình còn thấy con bé giống mình đó chứ" Trương Dao cười vui vẻ nói.
"Ngạn Thần chào hai dì đi con" Trương Dao chỉ Dương Vân và Lâm Văn cho Ngạn Thần.
"Chào hai dì" Ngạn Thần ngoan ngoãn kêu lên.
"Tới đây nào các bạn nhỏ, ra vườn hoa chơi nha" Lâm Văn nói với bốn đứa trẻ.
"Ngạn Hi, Ngạn Hi, chúng ta ra vườn hoa chơi đi" Vũ Hinh từ bên ngoài chạy vào lôi kéo tay Ngạn Hi đi.
"Chờ một chút, đợi tiểu Thần với. Tiểu Thần, tiểu Thần chúng ta cùng đi vườn hoa chơi đi" Ngạn Hi nắm tay tiểu Thần cùng nhau chạy ra vườn hoa.
"Đây là tiểu Thần của mình, chị ấy sẽ bảo vệ mình" Ngạn Hi nghễnh đầu kiêu ngạo nói. Ngạn Hi thấy Vũ Hinh và Nhã Tĩnh đều không có ai bảo vệ, điều này làm cô bé càng thêm đắc ý.
"Tiểu Thần, mình tên là Vũ Hinh, nhà mình rất nghèo, rất nghèo đó, mình đói bụng mấy ngày rồi, cậu có gì cho mình ăn không?" Vũ Hinh vừa nhìn thấy một người lạ không quen, lập tức bày ra một bộ đáng thương đi hỏi Ngạn Thần muốn xin đồ ăn vặt.
Còn Nhã Tĩnh thì ngồi một bên trên ghế, tay cầm một quyển sách bé bé, nhìn về hai người chị kia, cũng không để ý tới màn diễn quen thuộc của Vũ Hinh nữa.
Tiểu Thần vừa nghe có người muốn lấy quà vặt từ trong tay mình thì vội vàng bảo vệ túi áo kêu lên "Mình... mình cũng rất nghèo, không có đồ ăn đâu"
Vũ Hinh vừa nhìn tiểu Thần khó dụ như vậy, lại chuyển sang Ngạn Hi "Tiểu Ngạn Hi, cậu cho mình ăn bánh đi, mình bị đói mấy ngày rồi" Vũ Hinh lại giả bộ làm ra bộ dạng đói sắp xỉu nói với Ngạn Hi.
Ngạn Hi dễ tin người, lục tìm trong túi áo, mới phát hiện lúc ra cửa đã đem toàn bộ bánh kẹo đưa cho Ngạn Thần giữ "Mình đem cho tiểu Thần giữ rồi " Ngạn Hi nhìn tiểu Thần nói.
"Vậy cậu gọi tiểu Thần cho mình ăn với" Vũ Hinh vẫn nhìn chằm chằm Ngạn Hi không thôi.
"Tiểu Thần" Ngạn Hi nhẹ nhàng kêu lên "Cho Vũ Hinh ăn một chút đi, bạn ấy rất đáng thương, đã mấy ngày chưa được ăn" Ngạn Hi chính là dễ lừa gạt như vậy, Vũ Hinh tùy tiện nói mấy câu cô bé liền tin.
"Không... không được, đây là bánh của chúng ta mà" Đối với phương diện ăn uống tiểu Thần luôn luôn là rất khẩn trương, trước kia sợ đói, cho nên bây giờ bất kể lúc nào, tiểu Thần cũng để trong túi một ít đồ ăn, nếu không đói bụng cũng sẽ để cho yên tâm.
"Ngạn Hi nói cho mình ăn mà" Vũ Hinh thấy tiểu Thần chậm chạp không chịu lấy đồ ăn ra, một bước nhảy qua tiến lên nói. Vũ Hinh luôn dùng nụ cười của mình mê hoặc trẻ con cũng như người lớn, chỉ cần cô bé mở miệng thì thứ gì cũng có, bây giờ đột nhiên gặp người khó giải quyết làm Vũ Hinh vô cùng tức giận, đưa tay giật lấy đồ ăn trong túi của tiểu Thần.
Dù sao thì tiểu Thần cũng lớn hơn Vũ Hinh hai tuổi, mặc dù thiếu ăn lâu ngày, nhìn cũng không cao lắm, nhưng so về khí lực thì Vũ Hinh sợ rằng còn không phải là đối thủ của tiểu Thần, tiểu Thần dùng một chút lực liền đem Vũ Hinh đẩy ngã trên đất.
Vũ Hinh vừa thấy mình bị thua thiệt thì khóc lên, chạy vào nhà gọi cứu binh.
"Tại sao con không có tiền đồ chút nào vậy Vũ Hinh, đánh người ta không được lại khóc chạy về" Triển Phong dạy dỗ Vũ Hinh khi nhìn thấy con bé chạy vào mách.
"Tiểu Thần, chuyện gì vậy con, Vũ Hinh nói con đẩy con bé" Triển Phong nhìn tiểu Thần hỏi.
Tiểu Thần vừa thấy Vũ Hinh dẫn ba ba chạy tới, một bộ lo lắng làm mọi người thấy rất tội nghiệp.
Tiểu Thần có chút sợ nắm chặt túi đồ ăn, cảnh giác nhìn ba ba của Vũ Hinh.
Từ xa Trương Dao đã nhìn thấy mấy đứa trẻ cãi nhau, sau đó thấy Triển Phong đi tới, tiểu Thần liền đặc biệt khẩn trương, nàng cũng vội vàng chạy tới.
"Tiểu Thần, thế nào, nói mẹ nghe xảy ra chuyện gì?" Trương Dao chạy đến đem tiểu Thần ôm lại nhẹ nhàng trấn an.
"Trương Dao, con gái cô đẩy ngã con gái của tôi, cô xem trên tay trên người đều là cỏ" Triển Phong vội vàng ôm Vũ Hinh tới cho Trương Dao nhìn trên người và trên tay con bé.
"Hứ, Triển Phong tôi cho cô biết, nhất định là con gái cô chọc tiểu Thần trước, cũng không biết cô dạy con thế nào, rõ ràng trong nhà có tiền như vậy, hết lần này tới lần khác đứa nhỏ này liền thích khóc than mình nhà nghèo, vừa nhìn cũng biết giống như cô, thích chiếm tiện nghi" Trương Dao không thể để con gái bảo bối của mình bị con gái Triển Phong khi dễ được.
"Trương Dao, cô đừng ngậm máu phun người a, chớ ỷ vào Vương Khiết cưng chìu cô, cô liền có thể tùy tiện đổ thừa người khác" Triển Phong cũng không chịu thua nói.
Tiếng cãi vả của hai người nhanh chóng làm cho Lâm Văn, Vương Khiết và Dương Vân cũng chạy tới.
"Sao rồi, mấy đứa nhỏ chơi với nhau thì nháo nháo một chút có sao đâu, hai người các cậu lớn rồi cũng cãi nhau nữa" Dương Vân buồn cười nhìn Trương Dao và Triển Phong, hai người này giống như là trẻ con chưa lớn, vừa thấy mặt đã cãi không ngừng.
"Vương Khiết, Vương nhìn kìa, Vũ Hinh khi dễ tiểu Thần nhà chúng ta"
"Cô nói bậy, là tiểu Thần khi dễ Vũ Hinh nhà tôi"
Tiểu Thần rất khẩn trương nhìn Vương Khiết và Trương Dao, sợ các nàng bởi vì mình không cẩn thận đẩy Vũ Hinh mà không thương mình nữa, cô bé sợ cảnh sống những ngày phải chịu đánh đập và không có cơm ăn như trước kia. Đột nhiên tiểu Thần oa một tiếng khóc lớn, vừa khóc còn vừa nói "Mẹ đừng... đừng bỏ mặc con, sau này tiểu Thần nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không... sẽ không đẩy ngã bạn ấy nữa, oa —— " tiểu Thần đặt mông ngồi dưới đất khóc rống không dứt.
Lần này cũng làm cho Triển Phong cũng sợ hết hồn, Trương Dao vội vàng ngồi xổm người xuống ôm tiểu Thần an ủi "Tiểu Thần ngoan, đừng khóc đừng khóc, mẹ sẽ không bỏ mặc con, mỗi ngày ba ba cũng sẽ làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho con ăn, có được hay không" Trương Dao vừa vỗ sau lưng tiểu Thần vừa nói.
"Thật....thật không ba ba?" Tiểu Thần nhìn Vương