Editor: Hoa, Nơ, Jen
Beta: Jen
Tòa nhà Công nghệ Tương lai từ ngoài vào trong đều có thiết kế rất tinh tế, hình dáng cung vát, trên đỉnh của tòa nhà là một màn hình LED 4D khổng lồ, chiếu quảng cáo AI mới nhất được phát triển bởi Công nghệ Tương lai.
Người máy có vẻ ngoài không khác con người là bao, đầu ngón tay đang xoay quả bóng rổ.
Giây tiếp theo, người máy ném quả bóng trông như phá tan được màn hình, trúng vào trái tim của tất cả những người đi ngang qua tòa nhà Công nghệ Tương lai.
Mà quả bóng rổ xuyên qua màn hình trong tích tắc nổ tung như pháo hoa, từ từ hiện ra khẩu hiệu gồm tám chữ "Công nghệ Tương lai, xây dựng tương lai".
Từ lâu, màn hình LED 4D của Công nghệ Tương lai đã được coi là địa điểm check-in, thu hút rất nhiều người đến xem và trải nghiệm.
Lúc này, Yến Bạch đang ngửa đầu nhìn lên màn hình LED kia, những mẩu quảng cáo lặp đi lặp lại, vậy mà anh nhìn hoài cũng không thấy chán.
Trì Noãn Noãn nhấc hộp đồ ăn sáng lên, vốn dĩ muốn hỏi đối phương vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng khi thấy anh liên tục nhìn chằm chằm lên màn hình LED, khóe mắt cong cong, môi mỏng cũng câu lên một độ cung đẹp mắt, xem ra anh rất thích cái quảng cáo này, cầm lòng không đậu sửa lại lời nói: "Cậu thích cái đó sao?"
Nghe vậy, Yến Bạch gật đầu, đôi mắt anh vẫn dừng trên màn hình lớn, xem rất chăm chú, mãi cho đến khi —
"Ở đó!" Yến Bạch giơ ngón tay chỉ vào cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, giống như nhìn thấy điều gì hay ho nên muốn chia sẻ với người khác, vui vẻ nói với cô: "Là tên của chị."
Hàng mi dưới cặp kính bạc run lên, Trì Noãn Noãn ngước lên nhìn.
Trên màn hình LED 4D khổng lồ, ở chỗ người máy ném quả bóng rổ hiện ra dòng chữ "Người phụ trách hạng mục: Trì Noãn Noãn" trong vài giây rồi nhanh chóng biến mất, ngay sau đó là pháo hoa rực rỡ cùng với khẩu hiệu của Công nghệ Tương lai.
Người máy thể thao có hình người này xác thực là thiết kế của cô.
Có thể vì cách một đoạn thời gian sẽ phát lại quảng cáo của dự án này, nên không chỉ Trì Noãn Noãn mà các nhân viên của Công nghệ Tương lai cũng dần mất đi sự hào hứng so với lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo này.
Lúc đầu, mọi người nhìn thấy tên cô trên đó đều rất ghen tị, các thành viên trong đội của cô mỗi ngày đều đến rất sớm, ngồi xổm dưới tòa nhà, chỉ vì muốn thấy tên cô nhấp nháy hết lần này đến lần khác.
Thời gian dần trôi, nhiệt huyết cũng đã biến mất.
Hơn nữa bọn họ mất dần nhiệt tình cũng đâu chỉ với riêng dự án robot thể thao này đâu.
Giống như trong hai năm qua, cho dù cô có hoàn thành bao nhiêu dự án lớn nhỏ, cũng sẽ không có bất ngờ gì đối với cấp cao của Công nghệ Tương lai.
Giống như cô vốn phải thực hiện dự án như vậy, đồng nghĩa với cái mỹ danh "Thiên tài" mà bọn họ đã đặt, cô nhất định phải đứng trên đỉnh cao, không thể thất bại, chỉ có thể thành công.
Thành công, không ai háo hức, bọn họ chỉ coi đó là lẽ đương nhiên.
Thất bại, lại có vạn người phỉ nhổ, bọn họ chỉ cảm thấy cô có tiếng nhưng không có miếng, hoặc có thể là, cảm thấy cô đã hết thời.
Dần dần, cô đối với bọn họ mà nói, chỉ để làm mấy cái dự án thương mại có giá trị cao mà thôi.
Đã rất lâu rồi cô không thấy ai nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Khát khao có, khâm phục có, thích thú có.
Lại chỉ vì cái tên dừng lại hai giây mỗi ngày trên màn hình 4Dkia.
Hình như có gió đang nổi lên, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của chàng trai trước mặt, mái tóc ngắn ngoan ngoãn để gió thổi bay, lộ ra đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.
Đôi mắt lưu ly đen láy, tựa như vực sâu biển lớn chứa đựng vô số vì sao.
Chàng trai nói: "Mau nhìn kìa, tên của chị lại xuất hiện rồi!"
Trong nháy mắt này, giọng nói của anh nương theo làn gió, thổi vào tới tận trái tim cô.
Cô nói: "Ừm, nhìn thấy rồi."
Đây là năm thứ ba Trì Noãn Noãn làm việc ở Công nghệ Tương lai, trong ba năm đó, hôm nay là lần duy nhất cô đứng dưới tòa nhà to lớn này, xem màn hình quảng cáo gần nửa tiếng đồng hồ với một chàng trai quen chưa đầy một tháng.
Sau đó —
Người nào đó, bị chuột rút ở cổ.
Trì Noãn Noãn: "..."
Cạn lời.
Vài phút sau, cơn chuột rút qua đi, cuối cùng Yến Bạch cũng coi như sống lại.
Nếu Triệu Trạch Sinh biết mình ngẩng đầu lâu quá nên bị căng gân cổ, có lẽ cậu ta sẽ đâm chọc rằng mình già rồi, không dùng được nữa.
Để giảm bớt lúng túng, Yến Bạch hắng giọng một cái, giục Trì Noãn Noãn nhanh ăn bánh bao, để nguội sẽ không ngon nữa.
Trì Noãn Noãn cũng không vội ăn, cô tìm một băng ghế dài gần tòa nhà công nghệ rồi ngồi xuống, chân trái gác lên chân phải, hai tay khoanh lại đặt lên đầu gối.
Yến Bạch nhìn tư thế này của cô liền biết bản thân sắp bị xử rồi.
Quả nhiên.
"Nói đi, tại sao cậu lại ở đây?" Giọng điệu Trì Noãn Noãn lãnh đạm nhưng lại mang theo vài phần mạnh mẽ.
Nếu như thật sự chỉ vì đưa bữa sáng cho cô mà bỏ buổi học hôm nay, từ thành phố khác bay đến, cô có thể sẽ rất tức giận.
Còn về lý do cô giận, đại khái bởi vì đều xuất phát từ...!Sự quan tâm của một người mẹ già?
Cô bỏ ra hai mươi vạn để giúp anh "giải vây", sau đó lại thuyết phục anh đi theo con đường đúng đắn, chăm chỉ học tập.
Kết quả là hành vi hiện tại này của anh, có xứng với số tiền cùng với những lời nói tốt đẹp để thuyết phục của cô không?
Vẻ mặt Trì Noãn Noãn chậm rãi thay đổi, hồi chuông cảnh báo trong lòng Yến Bạch vang lên không ngừng.
Thật ra trên đường đến đây anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó, tất cả đều là hiểu lầm, từ đầu chỉ có anh là ích kỷ, muốn lợi dụng sự hiểu lầm này để có thể liên lạc với cô, mới khiến cho hiểu lầm này ngày càng sâu thêm.
Nếu bây giờ không giải thích, e rằng trong tương lai sẽ càng khó nói hơn.
Chỉ là rõ ràng anh đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, nhưng khi thực sự đối mặt với cô, một câu "Tất cả chỉ là hiểu lầm" lại không nói ra khỏi miệng được.
Cô vừa mới trải qua sự phản bội, mà hiện tại anh cũng tiếp cận cô bằng những lời nói dối, có khi nào cô biết được sự thật, cả đời này anh cũng không còn cơ hội nào nữa?
Trước đây anh cũng không mong có một ngày được đứng bên cạnh cô, nhưng từ sau cuộc gặp gỡ bất ngờ trong quán bar, mọi tâm tư của anh cứ như bị vỡ đê, muốn kìm lại cũng không nổi.
Anh luôn muốn ở bên cạnh cô.
Anh thích cô.
Anh cần cô.
Tình yêu đã khiến anh trở nên cẩn trọng từng li từng tí, trên thương trường anh có thể quỷ quyệt khó lường ra tay tàn nhẫn, cũng có thể tự tin và quyết đoán trong các cuộc đầu tư tràn ngập nguy hiểm, nhưng khi đối mặt với người mình thích, anh thu lại tất cả sự sắc sảo của mình, trở nên thận trọng và ích kỷ không thể tả, không còn giống chính mình nữa.
Trì Noãn Noãn không biết rằng trong lòng Yến Bạch có nhiều rối rắm như vậy, cũng không biết rằng người đàn ông tự tin này khi đứng ở trước mặt cô sẽ có bao nhiêu tự ti.
Cô cho rằng chàng trai bị cô nói trúng tim đen, không khỏi nhíu mày: "Em trốn học chạy tới à?"
Lúc này, Yến Bạch cũng hạ quyết tâm.
Anh muốn đánh cược một lần.
Anh không muốn dùng lời nói dối để ở bên cô nữa, bất kể là hiểu lầm cũng được, dối trá cũng được, chỉ cần chưa được giải trừ, nó chẳng khác nào như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Bây giờ nói ra, cô có thể sẽ chán ghét anh, nhưng đó chỉ là xác suất.
Nhưng nếu bây giờ anh không nói ra, chờ đến khi cô tự mình phát hiện, anh sẽ thật sự bị phán án tử hình.
Thông suốt mọi chuyện, Yến Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm dưới cặp mắt kính kia, sau khi xây dựng tâm lý đủ kiểu, anh nói: "Không phải, em không có trốn học.
Mọi chuyện trước đây...!Thật ra đều là hiểu lầm."
Trong lúc nói chuyện, Yến Bạch cúi thấp đầu, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví, chính anh cũng không phát hiện, đầu ngón tay đưa danh thiếp của mình đang khẽ run mấy lần, thậm chí trong giọng nói của anh cũng có chút run rẩy.
Anh lấy hết dũng khí nhìn cô một cái, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Môi trên mím vào môi dưới mới nhận ra môi mình cũng đã lạnh tanh.
"Có lẽ chúng ta cần phải làm quen lại một lần nữa." Anh nói.
"Tôi tên là Yến Bạch, Yến trong chim yến, Bạch trong cò trắng."
Yến Bạch không dám nhìn vào mắt cô, "Xin lỗi, trước đây tôi đã nói dối."
Danh thiếp được anh đưa ra, một lúc lâu sau, trên tay anh đã trống trơn.
"Yến tổng của tập đoàn Thịnh Thế?"
Giọng nói của người phụ nữ vững vàng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng bằng một cách nào đó, khiến cho lòng Yến Bạch hoảng loạn một hồi.
Lúc này nếu không giải thích, anh sẽ mất cơ hội!
Anh vội vàng nói: "Trước đây thật sự là hiểu lầm, hôm đó là buổi tụ họp của lớp tôi.
Bạn của tôi uống quá chén nên không có chừng mực, nói đùa quá mức.
Kỳ thực lúc đó tôi đã muốn giải thích...!Có thể cô nghe vậy giống như tôi đang nói xạo, nhưng tôi —"
"Rất xin lỗi."
"Nhưng lúc đầu tôi thực sự không cố ý, tôi — Hả?" Lời nói của Yến Bạch bị chặn lại, anh có chút phản ứng không kịp.
Vẻ mặt anh hơi cứng nhắc, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Lỗ tai Trì Noãn Noãn hơi nóng, xấu hổ quay đầu ho khan một tiếng, "Tôi nghĩ, tôi cần phải nói xin lỗi anh.
Là do tôi từ đầu hiểu lầm về nghề nghiệp đó của anh, còn nói mấy câu...!Không được tốt cho lắm."
Trì Noãn Noãn cực kỳ muốn bỏ chạy.
Cứu mạng! Lần đầu tiên từ lúc sinh ra, cô muốn chạy!
Quá xấu hổ! Đây thật sự! Ngượng! Quá! Rồi!!!
Nghĩ đến bản thân chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã đi phá rối buổi tụ họp của người ta, còn hiểu lầm người ta là vịt, cái này cũng không tính là gì, nhưng sau đó cô thậm chí còn khuyên người ta nên đi theo con đường đúng đắn...
Thôi, khỏi cứu, cứ để cho cô bị hủy diệt tại chỗ đi.
Yến Bạch cũng trợn tròn mắt.
Tình huống gì đây???
Không phải cô gái nhỏ nên mắng chửi anh là tên lừa đảo, sau đó đối xử lạnh nhạt với anh, một thời gian dài cũng sẽ không để ý đến anh sao??
Hiện tại đây là...!Không trách anh?
Nhưng mà anh đã nói dối cô, còn mang ý đồ xấu tiếp cận cô, tại sao cô lại không tức giận? Ngược lại còn đi xin lỗi anh?
Trong lúc nhất thời, không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, hai người đứng đối diện nhau, sau đó một người nhìn chằm chằm xuống đất, một người thì nhìn chằm chằm đỉnh đầu của đối phương, cứ như vậy mỗi người tự mang một tâm sự riêng.
Mãi đến khi Trì Noãn Noãn nói, "Nếu không, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp?"
Trước hết đừng nói thêm gì nữa, thật sự, nếu cứ bắt buộc phải nói tiếp, chỗ đất này sẽ bị cô dùng ngón chân đào thủng mất.
Yến Bạch "A" một tiếng, vẫn chưa phản ứng kịp thì Trì Noãn Noãn đã cầm theo hộp đồ ăn sáng đi về phía tòa