Vào trong nhà, nó thấy chị nó cùng cậu đang xem TV ở phòng khách.
Nó mỉm cười nhìn cô rồi bước qua một cách hờ hững.
Nhận ra vẻ mặt xanh xao thiếu sức sống của nó, cô lo lắng hỏi
- Em lại sốt nữa hả Nguyệt Băng, em qua đây cho chị.
Cô chỉ chỗ trống bên mình bảo nó ngồi xuống.
Nó ngoan ngoãn nghe theo.
- Em không sao đâu chị đừng lo.
- Không lo sao được em xem mặt em xanh xao thế này mà còn đi đâu từ nãy giờ vậy.
Nó cười trừ, vẻ mặt nó lúc này rất là đáng yêu khiến người ta không nỡ trách.
- Em đói bụng chưa chị nấu gì cho em ăn nha!
Cô nói nó mới nhớ chiều giờ nó chưa có gì vào bụng, bụng nó đã bắt đầu đánh trống
- Ọt.
.
ọt! Em đói.
Nó xoa xoa cái bụng đáng thương của mình làm nũng với cô.
- Em chờ chị xíu nha chị đi nấu cháo cho em ăn đây.
- Lại cháo.
Nó ỉu xìu khi bị bắt ăn cháo.
- Em ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi mai chị sẽ làm bánh kem dâu cho em ăn.
Cô dụ dỗ nó nhưng nó vẫn không vui lên nổi, sau đó đưa ra yêu cầu.
- Vậy chị nấu tráo trắng cho em nha!
- Ăn cháo thịt bằm mới đủ chất dinh dưỡng em chịu khó ăn hết hôm nay đi.
Cô nhẹ giọng khuyên nó, nó đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
- Vâng ạ.
Bình thường nó không kén ăn nhưng khi bị bệnh nó lại kén ăn vô cùng, đặc biệt